Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 203



 

Lần này Lạc Phong bí cảnh mở ở Nhạn Hồi Phong, phối hợp với cây cối xung quanh bắt đầu điêu tàn, thực sự mang một vẻ đẹp tĩnh lặng của lá rụng.

 

Khi Ninh Hữu Lí tới, Lạc Phong bí cảnh đã mở.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Nàng đối với bí cảnh này cũng không có gì mong đợi, đơn giản là giống như lần ở Thương Lan bí cảnh, đệ tử ngoại môn ở bên ngoài đào chút đặc sản địa phương, người thật sự có thể đi sâu vào thăm dò, chỉ có đệ tử nội môn.

 

May mà nàng không có hứng thú.

 

Lần bí cảnh này, do phong chủ Nhạn Hồi Phong là Vân Nhạn Hồi chủ trì, các phong chủ khác đều không lộ diện, người đến chỉ là những tân đệ tử rảnh rỗi hoặc tò mò.

 

Loại bí cảnh nhỏ này, rất nhiều đệ tử nội môn tu vi cao đều không thèm để mắt tới, còn đám đệ tử ngoại môn lười biếng thì không muốn đến.

 

Ninh Hữu Lí vốn cũng thuộc nhóm lười biếng kia.

 

Thứ thúc đẩy nàng đến xem một chút, là sự tò mò về sự phát triển của nam nữ chính.

 

Ở cửa bí cảnh, bóng dáng Tần Sở và Đồng Tố liếc mắt một cái là có thể thấy ngay, chẳng qua hai người đứng cách nhau rất xa —— Tần Sở đứng một mình, không biết đang suy nghĩ gì; còn Đồng Tố thì đang ríu rít nói gì đó với phong chủ Nhạn Hồi Phong.

 

Từ xa, phong chủ Nhạn Hồi Phong dường như cảm ứng được sự xuất hiện của nàng, bèn ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

 

Đôi mắt cười xinh đẹp kia vô cùng quyến rũ, trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh lùng của phong chủ Trọng Lương Phong, nhưng ngược lại, y phục trên người nàng lại vô cùng bảo thủ kín đáo, thậm chí còn dùng mạng che mặt màu đen che đi nửa khuôn mặt.

 

Một trong hai nữ phong chủ duy nhất của Thanh Quân Tông, Vân Nhạn Hồi, có linh căn thuộc tính lôi, ra tay quyết đoán tàn nhẫn, ghét nhất là kẻ kiêu căng.

 

Xem nàng nói chuyện vui vẻ với Đồng Tố như vậy, nghĩ chắc cũng là có duyên phận thầy trò.

 

“Ninh tỷ tỷ!” Đồng Tố phát hiện ánh mắt của phong chủ Nhạn Hồi Phong, quay đầu lại kinh hỉ hô lên. Mà chính vì tiếng gọi này, Tần Sở ở cách đó không xa cũng phát hiện ra Ninh Hữu Lí, liền nhanh chân bước tới.

 

Nam chính…… Nữ chính……

 

Ninh Hữu Lí nhìn hai người trước mặt, cảm nhận sâu sắc áp lực của một người biết trước cốt truyện.

 

Cũng may là phương pháp thúc đẩy học tập của nàng rất có hiệu quả, hai người —— đặc biệt là Đồng Tố, chỉ liếc nhìn đối phương một cái rồi quay đi, trong mắt ánh lên chiến ý hừng hực.

 

Ít nhất là trong thời gian ngắn, sẽ không thấy nữ chính yêu đương sớm…… Ninh Hữu Lí âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay sang lễ phép chào hỏi phong chủ Nhạn Hồi Phong: “Vân phong chủ.”

 

Đôi mắt vốn đã cười của Vân Nhạn Hồi lại càng cong hơn, khẽ gật đầu, xem như đáp lại.

 

Dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, Ninh Hữu Lí dẫn đầu bước vào Lạc Phong bí cảnh, theo sau là Tần Sở và Đồng Tố.

 

Lạc Phong bí cảnh, cảnh đẹp đúng như tên gọi, bên trong là một t.h.ả.m lá rụng màu vàng kim và cam ấm, những cây đại thụ che trời vươn cành uốn lượn, dây leo thô dài quấn quýt lấy nhau.

 

Trên mặt đất phủ một lớp lá rụng không biết dày bao nhiêu, có thể thấy rất nhiều vũng nước cạn, bên trong chứa đầy nước trong, cũng phản chiếu cảnh sắc vàng cam xung quanh.

 

Trước khi tiến vào, Ninh Hữu Lí đã nghe nói Lạc Phong bí cảnh chỉ có một hồ nước cạn và vài dòng suối nhỏ, không có Linh Ngư gì đặc biệt. Là người quản lý Linh Vân Trì, nàng thật ra không đến cũng được.

 

Nhưng —— không có cá, thì vẫn còn có thứ khác mà!

 

Không ai quy định đệ tử ngoại môn không thể đào những thứ nằm ngoài phạm vi quản lý của mình, để nàng xem xem có gì lấy được không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ninh Hữu Lí yên lặng móc một cái túi to từ trong túi gấm ra.

 

“Đẹp quá……”

 

Đồng Tố bên cạnh ngơ ngác nhìn cảnh sắc một hồi lâu, ngẩng đầu mong đợi nói: “Ninh tỷ tỷ đi cùng ta đi!”

 

Ninh Hữu Lí chọc nhẹ trán Đồng Tố, nói: “Ta chỉ hái vài thứ ở bên ngoài thôi, không thể đi cùng ngươi được.”

 

“Không thể sao……?” Đồng Tố có chút mất mát, lại nhìn sang Tần Sở bên cạnh, nói nhỏ: “Lén đi vào chắc không ai biết đâu nhỉ?”

 

Ninh Hữu Lí bất đắc dĩ, “Ngươi cho rằng, các vị phong chủ sẽ yên tâm để các ngươi vào như vậy sao?”

 

“Vậy là……”

 

“Bọn họ sẽ ở bên trong chờ các ngươi.” Ninh Hữu Lí nói xong, thầm nghĩ: Trừ lúc các ngươi tìm được bảo vật.

 

Mỗi khi nam nữ chính tìm được bảo tàng, hoặc gặp phải nguy hiểm, các vị phong chủ này đều giống như bị che mắt, tất cả đều biến đi đâu mất.

 

Giống như đã được sắp đặt đặc biệt vậy, có lẽ là để nam nữ chính tăng tiến tình cảm, đồng thời rèn luyện khả năng tự giải quyết vấn đề của họ.

 

“Ninh sư tỷ.” Tần Sở lúc này cũng đã bước tới, Ninh Hữu Lí chú ý thấy thanh kiếm đeo bên hông hắn chính là chuôi “Vô Vi” kia.

 

Bảo kiếm đã đồng hành cùng Tần Sở đến tận lúc phi thăng trong truyện gốc, tương lai cũng sẽ đ.â.m xuyên qua người Ma Tôn, không biết bây giờ hắn đã tu luyện “Vô Vi Tâm Pháp” đến trình độ nào rồi.

 

Nàng lại không tiện hỏi —— rốt cuộc, đáng lẽ ra nàng phải hoàn toàn không biết gì về thanh kiếm này mới đúng.

 

Thiếu niên trầm ngâm một lát, đôi mắt đen thẳm lộ ra ánh sáng nghiêm túc, “Sư tỷ ở một mình bên ngoài rất nguy hiểm, đi cùng chúng ta vào trong thì có sao đâu?”

 

Vậy chắc chắn là không được rồi.

 

Nàng mà đi vào, nói không chừng sẽ không tìm thấy bảo tàng, trời mới biết các ngươi đào được bảo vật từ đâu.

 

Ninh Hữu Lí vừa định từ chối, Đồng Tố liền phụ họa: “Đúng đó, Ninh tỷ tỷ ở đây một mình sẽ sợ hãi, nói không chừng sẽ có chuột với rắn đó!”

 

Cái này…… nàng thật sự không sợ.

 

Ninh Hữu Lí nhìn về phía Tần Sở, cười hỏi: “Nếu các phong chủ trách tội thì sao?”

 

“Vậy cứ nói là chủ ý của ta.” Tần Sở trầm giọng nói, “Huống hồ, ta đã là Kim Đan hậu kỳ, mà Đồng sư muội mới là Kim Đan sơ kỳ, dù có trách tội cũng sẽ không phạt quá nặng.”

 

Nghe thấy lời này, Đồng Tố lại lộ vẻ khó chịu, vừa nhìn là biết không hài lòng về chênh lệch tu vi.

 

Oa, tên nhóc nhà ngươi cũng thâm sâu ghê.

 

Ninh Hữu Lí không khỏi kinh ngạc cảm thán Tần Sở chỉ trong thời gian ngắn đã có thể đảo khách thành chủ, phân tích lợi hại, còn dám cậy mình thiên phú cao mà nhảy múa qua lại trên lằn ranh quy tắc.

 

So với ngươi, Ma Tôn có vẻ còn thành thật hơn. Tên kia chỉ biết đòi nàng thức ăn cho cá, biến thành người rồi cũng không chịu đi đâu.