“Các sư huynh sư tỷ cứ trực tiếp mang đi đi.” Ninh Hữu Lí hào phóng nói.
“Vậy bọn ta cung kính không bằng tuân mệnh.” Vị sư tỷ kia cười khúc khích, bắt đầu cùng đồng bạn thương lượng xem số cá này nên nấu nướng thế nào cho ngon.
……
Chờ khi trở lại Vân Cư, màn đêm đã thay thế ánh hoàng hôn.
Từ xa, Ninh Hữu Lí trông thấy một bóng hình màu trắng, đang ngồi bên bờ hồ thứ hai.
Tô Dư Xuyên vẫn đang đợi nàng.
Chẳng qua là từ một bộ hồng y trông như nàng dâu nhỏ chờ gả, biến thành một thân y phục hoa hòe.
Ặc…… Cái ý nghĩ này có hơi kỳ quái, mau biến đi!
Ninh Hữu Lí vẫy vẫy không khí trước mặt, cố gắng quên đi ý nghĩ này.
Chờ đến khi bình tĩnh lại gần hết, nàng liền quấn chặt áo khoác đi về phía bờ hồ.
Trời có chút lạnh.
Từ khi vào thu, gió đêm càng ngày càng lạnh, cũng may hồ thứ hai địa thế trũng, còn tính là tránh gió, nếu không cả người cũng bị thổi bay mất.
Đến gần bờ hồ, một cơn gió tạt qua, Ninh Hữu Lí bị thổi cho lảo đảo, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Tô Dư Xuyên.
“……”
“Ngươi…… có lạnh không?” Ninh Hữu Lí cố gắng phá vỡ sự im lặng, “Buổi tối ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”
“Không lạnh.” Tô Dư Xuyên kiên nhẫn trả lời từng câu, “Khi nghỉ ngơi, ta sẽ đến hồ thứ nhất.”
“Ồ……”
Nhìn bộ dáng co rúm lại của Ninh Hữu Lí, trong đầu Tô Dư Xuyên bỗng nhiên lóe lên điều gì đó, “Nếu ngươi lạnh, ta có thể ở bên ngươi.”
Dứt lời, ánh mắt hắn dời về phía Vân Cư.
Ma vật ôm nhau sưởi ấm như thế nào, hắn cũng từng thấy qua.
Ninh Hữu Lí bị lời này làm cho kinh ngạc.
Cái gì? Lại còn muốn vào nhà ngủ, chẳng lẽ muốn chiếm luôn tổ của chim khách sao?
Uy h.i.ế.p quá lớn.
Nghĩ nghĩ, Ninh Hữu Lí nhíu mày, chậm rãi lùi về sau.
Mãi đến khi lùi đến vị trí cách xa Tô Dư Xuyên, nàng xoay người một cái, lạch cạch chạy về Vân Cư, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, thuận tiện cài chốt cửa bên trong.
“Cạch.” An tâm rồi.
Bị nhốt ở ngoài cửa, Tô Dư Xuyên không khỏi suy nghĩ lại: Hắn đã nói sai điều gì sao……?
Đêm dần sâu.
Ninh Hữu Lí ôm chăn lăn lộn vài vòng trên giường, mãi đến khi lăn cho đầu tóc rối bù, mới ló đầu ra.
Nàng dường như ngày càng thân thiết với Ma Tôn……
Đây hình như không phải chuyện tốt gì.
Tiên môn và Ma giới từ lâu đã có vô vàn ân oán, là môn nhân của một bên, tự nhiên không nên thân cận với bên còn lại.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nếu bị phát hiện, nàng sẽ bị đối xử như thế nào?
Ninh Hữu Lí không rét mà run.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng vậy, đó là Ma Tôn. Mặc dù hắn nói mình vẫn là Tiểu Hồng, nàng cũng không thể thật sự chỉ xem hắn là Tiểu Hồng.
Sau này…… phải làm sao bây giờ?
Ninh Hữu Lí vùi đầu vào chăn rối rắm một hồi lâu, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ, lăn vào trong chăn đi ngủ.
Kết quả ban đêm, nàng mơ một giấc mộng.
Một giấc mộng liên quan đến cốt truyện gốc.
Nàng có thể nhận thức rõ ràng đây là một giấc mộng, bởi vì nàng bỗng dưng xuất hiện ở Thí Kiếm Phong. Đồng Tố đi ngang qua trước mặt nàng, nhưng dường như không nhìn thấy, chỉ vui vẻ cầm một chiếc lục lạc có buộc dải lụa trắng chạy về một hướng.
“A Sở!”
Người được gọi là A Sở chính là Tần Sở, thiếu niên một thân hạo nhiên chính khí đứng đó như cây tùng, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, đáy mắt bình tĩnh ánh lên vài phần dịu dàng và niềm vui khó phát hiện.
“Tố Tố.”
“A Sở ngươi xem! Ta lấy được vũ khí bản mệnh của mình rồi!” Thiếu nữ nhỏ xinh dâng vật quý như thể khoe khoang, đưa chiếc lục lạc trong tay cho hắn xem.
“Tố Tố rất lợi hại.” Tần Sở thấp giọng khen ngợi, Đồng Tố cũng kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu.
Hình ảnh chuyển cảnh, hai người đều đã biến thành bộ dạng mười sáu mười bảy tuổi.
“A Sở, Ma Tôn hắn không có làm hại ta……” Đồng Tố bị Tần Sở nắm c.h.ặ.t t.a.y kéo đi, bước chân lảo đảo.
Nhìn cảnh núi đá xung quanh, đây là ở Ma giới.
“Ngươi chẳng lẽ bằng lòng ở lại Ma giới sao?” Tần Sở thu lại vẻ dịu dàng, biểu cảm vô cùng âm trầm, “Hay là nói…… ta vốn dĩ không nên tới?”
“A Sở, A Sở không phải…… Ngươi như vậy ta sợ lắm……” Trong mắt Đồng Tố ngấn lệ, c.ắ.n môi dưới mang theo tiếng nức nở.
Tần Sở nhắm mắt lại, khi mở ra đã khôi phục vẻ bình tĩnh và nội liễm ngày xưa, “Ta tất nhiên biết ngươi bình an vô sự, nhưng ma đầu kia hủy hoại Thanh Quân Tông, lại làm sinh linh nhân gian lầm than, thật sự là tội ác tày trời……”
“Tố Tố, không chỉ ta cần ngươi, thế gian này cũng cần ngươi.”
Rất lâu sau, Đồng Tố gật gật đầu, lấy ra vũ khí bản mệnh của mình —— chính là chiếc lục lạc có hiệu quả trị liệu kia.
Ninh Hữu Lí xem mà da đầu tê dại.
Đã quen nhìn Tần Sở và Đồng Tố trong hiện thực kiểu "ngươi không thèm để ý ta, ta cũng chẳng quan tâm ngươi", chỉ lo cạnh tranh với nhau, giờ quay lại nguyên tác thật sự là…… không quen.
Sao lại có thể sến sẩm và dính nhớp như vậy chứ! Mà nói, trong nguyên tác rốt cuộc là làm sao mà đột nhiên nhảy đến tai ương diệt thế vậy, à —— Ma Tôn cũng là kẻ lụy tình mà.
Nghĩ đến cảnh Tô Dư Xuyên sẽ dùng gương mặt đó nói ra những lời thoại sến sẩm và điên cuồng đến mức nào, Ninh Hữu Lí không khỏi rùng mình một cái.
Cùng lúc Ninh Hữu Lí nằm mơ, Tô Dư Xuyên cũng mơ thấy giấc mộng tương tự.
Khi nhìn thấy thiếu niên thiếu nữ tình nồng ý đậm, hắn mặt không biểu cảm; khi nhìn thấy thiếu niên thiếu nữ hiểu lầm đan xen, hắn thờ ơ.
Nhưng khi nhìn thấy hai người họ bắt đầu thương lượng làm thế nào để thảo phạt “hắn”, sắc mặt Tô Dư Xuyên không khỏi có chút khó coi.
Lần này là nội dung mới, trước đây chưa bao giờ mơ thấy, lại cho hắn thêm thông tin mới ——
Vũ khí bản mệnh của Đồng Tố là dùng để trị liệu, mà tương lai hắn sẽ vì nàng mà hủy diệt nhân gian……
Sao có thể?
Trong tâm trạng vô cùng phức tạp, Ninh Hữu Lí và Tô Dư Xuyên nghênh đón buổi sáng ngày hôm sau.
Ninh Hữu Lí mở mắt nhìn xà nhà, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Không biết đây là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, hay là thế giới đang báo trước cho nàng…… Tóm lại thật là đáng sợ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây ái cốt truyện đã thay đổi rất nhiều so với nguyên tác, chẳng lẽ vẫn sẽ xảy ra như vậy sao……?
Đang suy nghĩ, đột nhiên: