Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 207



 

“Ninh tỷ tỷ! Ta lấy được vũ khí bản mệnh của mình rồi nè!”

 

Bên ngoài Vân Cư truyền đến giọng nói trong trẻo của cô gái, vô cùng hân hoan, vô cùng vui sướng.

 

Ninh Hữu Lí cả kinh.

 

Mà Tô Dư Xuyên, người đêm qua ngủ ở hồ thứ hai, sắc mặt tối sầm.

 

Sau đó biến thành bảy sắc cầu vồng —— đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím.

 

Bản mạng vũ khí của Tần Sở là bảo kiếm “Vô Vi”.

 

Bản mạng vũ khí của Đồng Tố là bảo linh “Nghe Không”.

 

Một thứ dùng để g.i.ế.c chóc, một thứ dùng để cứu rỗi, công năng vô cùng xứng đôi, vả lại đều là Thần Khí.

 

Mỗi khi Tần Sở ở tiền tuyến tự tay đ.â.m địch nhân, Đồng Tố liền ở hậu phương cứu tử phù thương.

 

Kiếm Vô Vi, nhiều ngày trước Tần Sở đã đoạt được ở dưới thác nước chảy ngược; còn linh Nghe Không, thì nay Đồng Tố mới tìm thấy trong bí cảnh.

 

Ninh Hữu Lí nhớ rõ, linh Nghe Không thuộc hành Thủy, bởi vậy mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất trong tay Đồng Tố —— lắc một cái, tai thính mắt tinh; lắc hai cái, khí sảng thần thanh; lắc ba cái, ân huệ tỏa khắp chúng sinh.

 

Kết cục có nói nữ chính muốn dùng lục lạc để hồi sinh thế nhân đã c.h.ế.t trong tai nạn, nhưng vì phần này là kết cục mở, cho nên rốt cuộc có thành công hay không, không ai biết rõ.

 

Ninh Hữu Lí không dám đ.á.n.h cược là nàng đã thành công, đương nhiên cũng không muốn đi theo cốt truyện mà c.h.ế.t, vì thế chỉ có thể tự mình nỗ lực, bẻ cong cốt truyện.

 

Khoảng cách đến thời điểm tử vong của nàng, còn lại một năm rưỡi.

 

Nhìn chiếc lục lạc vàng buộc dải lụa trắng trong tay Đồng Tố, Ninh Hữu Lí cảm khái, quả nhiên giống hệt như trong mộng.

 

“Nó được đặt trên thạch đài ở trung tâm bí cảnh, nhưng bao nhiêu sư huynh sư tỷ đi ngang qua, dường như đều không nhìn thấy.” Đồng Tố kể lại quá trình mình gặp được bảo linh, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ rạng rỡ, “Ta cầm nó lên, rất nhẹ, sau đó trong đầu liền xuất hiện thêm một bộ tâm pháp.”

 

“Nhưng mà đáng tiếc quá……”

 

Nghe Đồng Tố nói vậy, Ninh Hữu Lí chớp chớp mắt, “Đáng tiếc cái gì?”

 

“Chiếc lục lạc này dường như là dùng để cứu người.” Đồng Tố tùy ý lắc bàn tay đang cầm lục lạc, tiếng chuông thanh thúy vang lên lanh lảnh, “Ta muốn loại dùng để đ.á.n.h người cơ, ít nhất cũng phải giống như kiếm của Tần sư huynh ấy.”

 

Cô nhóc nói cứ như lời thoại của vai ác, khuôn mặt non nớt lộ rõ vẻ ao ước.

 

Ay da, tư tưởng không đứng đắn gì cả.

 

Ninh Hữu Lí suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: “Ngươi có thể thử khai phá tiềm chất của nó xem, biết đâu thật sự có thể làm được chuyện gì khác ngoài cứu người thì sao?”

 

“Vậy sao……” Đồng Tố trầm tư một lát, khi ngẩng đầu lên đôi mắt lại trở nên sáng lấp lánh, “May mà ta tới tìm Ninh tỷ tỷ, nếu không còn đang nghĩ có nên vứt nó đi hay không……”

 

Ánh mắt Ninh Hữu Lí tức khắc trở nên vô cùng phức tạp.

 

Vật phẩm mấu chốt này mà vứt đi, sau này ngươi ra ngoài rèn luyện sẽ gặp trở ngại lớn đó.

 

Một "vú em" (người chữa trị) thì hiếm có cỡ nào chứ.

 

Sau đó, Đồng Tố lại kéo nàng nói thêm mấy câu, rồi mới định rời đi.

 

“Ta còn muốn khoe chiếc lục lạc này với các sư huynh sư tỷ khác…… nói chuyện xong rồi.” Đồng Tố vẫy vẫy tay, mặt lộ vẻ không nỡ. Nhưng nàng rất nhanh lại như nghĩ tới điều gì, “Đúng rồi, Ninh tỷ tỷ, ngươi dời con cá ở hồ thứ nhất về bên Vân Cư nuôi sao?”

 

“…… Hả?” Ninh Hữu Lí nhất thời không phản ứng kịp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Con cá lớn như vậy đó.” Đồng Tố giang tay ra khoa trương một chút, “Ngươi làm sao mang nó về đây được vậy?”

 

“……” Ninh Hữu Lí liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, không ngờ Tô Dư Xuyên lại bị Đồng Tố nhìn thấy.

 

Phạt hắn hôm nay không được ăn cơm.

 

Nhưng cũng may là hình dạng cá, nếu là hình người, nàng có lẽ không giải thích rõ được.

 

Suy nghĩ một chút, Ninh Hữu Lí gật đầu nói: “Trên đó chỉ có một con cá lớn cô độc quá, ta tính nuôi nó ở hồ thứ hai, cũng gần hơn.”

 

Lại thấy Đồng Tố lén lút nhìn ngang ngó dọc, rồi ghé sát vào nàng nói: “Ninh tỷ tỷ, ta nghe nói —— có một số linh vật sống lâu năm sẽ thành tinh. Con cá này lớn như vậy, sẽ không phải cũng thành tinh rồi chứ?”

 

Ma Tôn…… Kỹ thuật ngụy trang của ngươi quá kém rồi.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Ninh Hữu Lí nhắm mắt, hít sâu một hơi.

 

Đến cả nữ chính cũng phát hiện ngươi rất không thích hợp.

 

Nhưng đối mặt với Đồng Tố, Ninh Hữu Lí vẫn giữ vẻ bình tĩnh tuyệt đối, nói: “Sẽ không đâu.”

 

“Con cá này, ta chuẩn bị làm món chua ngọt.”

 

……

 

Thời gian trôi qua từng ngày, Ninh Hữu Lí gần như đã mời hết đệ tử ngoại môn của mười một ngọn phong, số lượng Đài Câu Cá cuối cùng cũng từ mười cái ban đầu tự do tăng lên 130 cái.

 

Mà trong mười bảy Linh Vân Trì, nàng dự định lấy ra ba cái để dùng cho việc câu cá.

 

130 vị trí câu, được phân bổ rải rác tùy theo diện tích của Thiên Trì, vừa đảm bảo khoảng cách lại không tạo vẻ hoang vắng. Đến lúc đó khách nhân của các tiên môn khác vừa đến, gần như ai cũng có thể trải nghiệm.

 

“Thu vé vào cửa bao nhiêu thì được nhỉ……”

 

Ninh Hữu Lí tính toán một chút, cảm thấy bắt người ta làm không công cho mình thì đáng thương quá, vậy câu cá không thu phí, nhưng muốn mang cá đi thì phải trả tiền.

 

Ở ao cá cách đó không xa, ba con ngỗng và một con thỏ đang ra sức làm việc. Bọn chúng đang vớt những con cá cùng chủng loại lại với nhau, sau đó chờ Ninh Hữu Lí chọn lựa.

 

Có cần phiền phức vậy không?

 

Ảnh Truy nhìn đám cá trước mặt với kích cỡ, độ mập ốm gần như tương đồng, hoàn toàn không hiểu Ninh Hữu Lí muốn chọn cái gì.

 

Nhưng mà……

 

Mệt. Mệt quá đi mất.

 

Có Ma Tôn đứng nhìn chằm chằm ở đây, hắn hoàn toàn không thể lười biếng, mệt mấy cũng phải cố gắng làm tiếp.

 

Ảnh Truy lén lút liếc nhìn Hữu hộ pháp đang giả làm thú cưng trong lòng thiếu nữ, hung hăng khinh bỉ ả một phen, nhưng ngay sau đó lại là vô cùng hâm mộ.

 

Sớm biết vậy…… hắn đã không nên mở miệng nói chuyện, cứ giả làm một quản gia bình thường là tốt rồi.

 

Ảnh Truy vô dụng mà nghĩ thầm.

 

Mà trong tầm mắt của Ninh Hữu Lí, đàn cá mà các yêu tu chọn lựa tuy vẻ ngoài tương tự, nhưng bên trong lại cực kỳ khác biệt.

 

Trên mình cá đều treo độ hiếm —— “Tầm thường”, “Tốt đẹp”, “Loại ưu”, “Hiếm có”, “Tuyệt thế”.

 

Cùng với phẩm chất —— “Thấp”, “Trung bình thấp”, “Trung bình”, “Trung bình cao”, “Cao”, “Cực cao”.