“Ma giới cũng mọc loại hoa này sao?” Ninh Hữu Lí không nhịn được đưa tay chọc nhẹ một đóa, cành hoa yếu ớt run rẩy, một cánh hoa đột nhiên rơi xuống, trông khác một trời một vực với đám dây leo gai góc tùy tiện mọc đầy xung quanh.
Nàng vội rụt tay về, sợ mình chọc mạnh thêm chút nữa đóa hoa sẽ nát mất.
“…” Tô Dư Xuyên rũ mắt nhìn những đóa hoa trải dài đến tận ma cung, biết chắc chắn là đám ma tu kia bày trò.
Giờ phút này, mười hai Vực chủ của ma cung sắp phát điên cả rồi.
Hôm thấy khế ước đạo lữ của Ma Tôn, bọn họ còn tưởng là một tu sĩ to gan lớn mật, hám danh nào đó làm bừa, nhưng khi nhìn kỹ lại, bấm đốt ngón tay tính toán, phát hiện đó thật sự là Ma Tôn đại nhân của bọn họ, tất cả đều không thể bình tĩnh nổi.
Mới mấy ngày không gặp, Ma Tôn sao ngài lại lén lút lập khế ước thế!?
“Làm sao bây giờ! Ma Tôn sắp về rồi!”
“Ngài ấy nói muốn đưa phu nhân về…! Sao chớp mắt một cái Ma Tôn đã lập khế ước rồi??”
“Mấy hôm trước Ma Tôn truyền tin bảo chúng ta dọn dẹp Ma giới một chút… Ta đem hết hoa cỏ quanh Ma giới mang vào đây rồi, được không?”
“Được được được… Ngươi xem tóc ta có bị rối không? Y phục mặc đã phù hợp chưa…”
“Lát nữa gặp Ma Tôn phu nhân, chúng ta nên nói gì để không chọc Ma Tôn không vui đây…”
“…”
Ảnh Truy khoanh tay tựa vào bức tường bên cạnh, nhìn đám Vực chủ đang loạn như ruồi bọ không đầu trước mắt, thấy thú vị vô cùng.
“Tả hộ pháp, ngươi không giúp bọn họ một tay à?” Ấn Tuyết ngáp một cái, “Dù gì Ma Tôn cũng sắp đưa Ninh cô nương tới rồi, đừng để bọn họ lải nhải nữa, ồn ào quá.”
“Xem bộ dạng này của bọn họ thú vị biết bao.” Ảnh Truy cười khúc khích, khóe môi vốn đã nhếch lên càng cong hơn, để lộ ra một chút răng nanh, “Ngược lại là ngươi, có thể vào bên trong dọn dẹp một chút.”
“Bên trong?” Ấn Tuyết lộ vẻ nghi hoặc, “Nhưng bên trong chỉ để ngủ thôi mà—”
Nàng hiểu rồi.
“Vậy ta đi dọn dẹp một phen.” Vị Hữu hộ pháp từ trước đến nay lười biếng bỗng phấn chấn tinh thần, quay đầu đi mất dạng. Mà Tả hộ pháp cuối cùng cũng thu lại tâm tư xem náo nhiệt, đi tới định chỉ điểm cho mười hai Vực chủ một chút.
Ngày lành thế này, không thể để Ma Tôn và Ninh cô nương sốt ruột được.
Chẳng bao lâu, bóng dáng Tô Dư Xuyên và Ninh Hữu Lí đã xuất hiện ngoài cửa ma cung.
Mười hai Vực chủ ào ào quỳ rạp xuống chân Tô Dư Xuyên hành đại lễ, “Cung nghênh Ma Tôn, cung nghênh Ma Tôn phu nhân!”
Không ngờ lại có nhiều ma tu xuất hiện cùng lúc như vậy, Ninh Hữu Lí giật mình, nhưng càng hơn cả là cảm giác chưa quen với cách xưng hô này.
Ma Tôn phu nhân gì chứ…
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Quay đầu nhìn Tô Dư Xuyên lại thấy hắn rất quen thuộc, còn hết sức tự nhiên nắm lấy tay nàng, đưa nàng đến chỗ ngồi mà hắn thường ngày vẫn ngự.
Từ trên cao nhìn xuống, Ninh Hữu Lí quan sát chúng ma tu, chỉ có thể thấy những đỉnh đầu đang cung kính cúi rạp của bọn họ.
Yên tĩnh kéo dài một lát, các Vực chủ lòng mang thấp thỏm, thầm đoán xem Ma Tôn sắp hỏi vấn đề gì —— chắc là vẫn liên quan đến Ma giới, Ma Tôn luôn quan tâm chuyện này, vậy bọn họ sẽ đáp…
“Đây là phu nhân của ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giây tiếp theo, mọi người nghe thấy câu nói này.
Các Vực chủ nghi ngờ mình đã nghe lầm, rốt cuộc Ma Tôn triệu tập bọn họ xưa nay đều chỉ bàn công sự, chưa bao giờ nói chuyện riêng—
“Từ nay về sau, thấy nàng như thấy ta, không được có nửa phần bất kính.”
Trên ngai vàng, Tô Dư Xuyên thần sắc lãnh đạm, phảng phất xem những kẻ ngỗ nghịch như đã c.h.ế.t. Nhưng khi hắn nhìn sang thiếu nữ bên cạnh, ánh mắt lại trở nên vô cùng ôn hòa trong khoảnh khắc, tựa như đang nhìn vật trân quý nhất thế gian này.
Không biết vì sao, các Vực chủ bắt đầu âm thầm lo lắng cho tương lai của Ma giới.
Ma Tôn vừa nhìn là biết cưng chiều vợ! Sau này nhỡ ngài ấy nghe lời phu nhân răm rắp thì phải làm sao!
Nhưng bọn họ không dám hó hé một lời, đúng như lời Tả hộ pháp đã nói, hai người đang lúc ân ái nhất, bọn họ không thể tự tìm phiền phức.
“Chúng ta sẽ ở lại đây vài ngày, mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này các ngươi đều viết lại rồi trình lên đi.” Tô Dư Xuyên cuối cùng tổng kết, “Không còn chuyện gì khác, vậy…”
Ninh Hữu Lí đang nghe, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, liền kéo kéo tay áo Tô Dư Xuyên, nhỏ giọng nói: “Lần trước cái mương đào ở Kim Mạc Địa Cảnh…”
“Hửm?” Tô Dư Xuyên hơi cúi sát lại gần, rất nhanh liền nhớ ra chuyện hắn hạ lệnh cho các Vực chủ nuôi cá, hiểu được tâm tư của Ninh Hữu Lí, không khỏi bật cười, “Ta biết rồi.”
Chậc chậc chậc… Nhìn cảnh tai tóc mai kề nhau kia kìa.
Đám ma tu có mặt ở đây nhìn mà ê cả răng.
Tô Dư Xuyên liếc mắt qua: “Các ngươi.”
Mười hai Vực chủ lập tức như gặp đại địch, Ma Tôn phu nhân không phải là đang nói xấu bọn họ với Ma Tôn đấy chứ! Bọn họ còn muốn làm Vực chủ thêm vài năm nữa!
“Đưa chúng ta đến Kim Mạc Địa Cảnh xem thử.”
Mười hai Vực chủ nghiêm mặt dẫn đường đến Kim Mạc Địa Cảnh, trong lúc bọn họ đang suy nghĩ lung tung xem có phải mình làm không tốt, sắp bị Ma Tôn “xử lý” ở một nơi xa xôi nào đó hay không, thì chỉ thấy vị Ma Tôn phu nhân tân nhiệm đi đến bên con mương nhìn thoáng qua, rồi quay đầu hỏi: “Các ngươi hoàn toàn không nghiêm túc nuôi cá à?”
…
Cuối cùng, mỗi người bị phát một quyển sổ tay nuôi cá.
Mười hai Vực chủ im lặng, sao bọn họ cứ cảm thấy… Ma Tôn phu nhân trở về là chuyên để xem ao cá vậy?
Cảm giác của các Vực chủ không sai.
Ninh Hữu Lí nghĩ, nếu đã cùng Tiểu Hồng (Tô Dư Xuyên) kết khế, vậy ao cá ở Ma giới nàng cũng nên quản lý một chút, phải phát triển mạnh ngành ngư nghiệp của Ma giới!
Hơn nữa nàng ở Thanh Quân Tông thì có kho hàng, ở Quỷ Thị thì có thị trường, thêm Ma giới nữa càng là gấm thêm hoa, huống chi còn có sẵn nhân công để tùy ý sai khiến.
Tóm lại, địa bàn này nàng chiếm trước.
Tả hộ pháp nhìn thấu tương lai thê t.h.ả.m của các Vực chủ: Ai nha ~ Vẫn là xem người khác chịu tội thoải mái hơn.
Hắn đã từng trải qua cảnh làm việc không ngơi nghỉ, những người khác một ai cũng đừng hòng thoát.
Đêm đó, Ninh Hữu Lí liền ở lại ma cung.