Cung điện của Ma Tôn không mang phong cách âm u sâu thẳm như trong tưởng tượng, mà lại mang một vẻ cổ kính tao nhã. Đặc biệt là chiếc giường mây sáng bóng kia, Ninh Hữu Lí vừa nhìn đã thích ngay.
“Phu nhân, nghỉ ngơi thôi.”
Ánh nến vụt tắt, Ninh Hữu Lí bị dắt lên giường.
Chiếc giường này cũng vô cùng mềm mại.
Ninh Hữu Lí kìm nén xúc động muốn lăn một vòng trên đó, ngửi thấy một mùi hương thảo d.ư.ợ.c thanh mát nhàn nhạt.
Trong đêm tối, nàng dường như có thể thấy đôi mắt của Tô Dư Xuyên đang lóe lên một chút ánh sáng.
Ninh Hữu Lí vội vàng nhắm mắt lại, đầu hơi cúi xuống, không muốn để hắn thấy biểu cảm của mình.
Thình thịch, thình thịch… Tiếng tim đập vang dội khiến nàng khó mà đi vào giấc ngủ, nhưng nàng lại không dám nhúc nhích.
Đợi đến khi nàng sắp thiếp đi, một lực đạo từ sau lưng truyền đến, Ninh Hữu Lí dùng chút tỉnh táo cuối cùng để xác nhận: Nàng đã bị Tô Dư Xuyên ôm vào lòng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ninh Hữu Lí cảm thấy môi mình không hiểu sao hơi tê dại, soi gương thì thấy quả nhiên có vài phần sưng đỏ.
Nàng cũng đâu có ăn thứ gì dễ bị nóng…
Ninh Hữu Lí cười cười, vừa nhếch khóe miệng liền “tê” một tiếng.
Trong khóe mắt, nàng thấy Tô Dư Xuyên quay đầu đi, vành tai đỏ ửng.
Tìm thấy thủ phạm rồi!
Trong nháy mắt, Ninh Hữu Lí lại nhớ đến ngày hôm sau khi lập khế ước cũng y như thế này, và cả mấy lần sau đó nữa…
A… Con cá này sao lại còn c.ắ.n người chứ…
Ninh Hữu Lí lại ngắm nghía vết đỏ trên môi một lúc, vô tình lại thấy Tô Dư Xuyên đang lén lút nhìn trộm nàng, bèn giả vờ hung dữ: “Nhìn cái gì! Nhìn nữa ta hôn cho ngươi sưng luôn!”
Phía sau nàng bỗng nhiên không còn động tĩnh.
Đợi đến khi Ninh Hữu Lí phát hiện có điều chẳng lành thì đã muộn, nàng bị ôm vào lòng, hai tay bị giữ chặt, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tô Dư Xuyên.
“Cầu còn không được.”
Đầu tiên chỉ là lướt nhẹ, rồi sau đó thâm nhập, đây là lần đầu tiên Ninh Hữu Lí bị hôn trong trạng thái tỉnh táo như vậy, hai chân mềm nhũn, đến cuối cùng gần như là treo cả người trên Tô Dư Xuyên.
Nàng khẽ thở hổn hển, ánh nước trong mắt che mờ tầm nhìn, vệt nước bên môi kéo thành sợi chỉ bạc, hòa vào giữa những lọn tóc xõa tung.
Bàn tay ấm áp từ gáy Ninh Hữu Lí chậm rãi trượt xuống eo, đai lưng cũng không biết đã lỏng ra tự khi nào.
“Đây là… ban ngày…” Bị ôm chặt thêm một lần nữa, Ninh Hữu Lí nhỏ giọng kháng nghị bên tai Tô Dư Xuyên.
Nàng cảm giác khóe môi lại bị mổ nhẹ một cái, giọng nam nhân trở nên trầm thấp, hơi thở nóng rực phả vào bên tai nàng.
“Đừng lo.”
“Ma giới không có ban ngày hay đêm tối.”
Tác giả có lời muốn nói: Xe ba bánh chắc là có thể lên đường rồi [trầm tư] Sắp kết thúc rồi, mọi người có muốn xem phiên ngoại không? Nếu có thì ta sẽ cố gắng viết ra (/ω\)
Sáng hôm sau, một cục u bự chảng bất động xuất hiện trên giường Ma Tôn.
Tô Dư Xuyên cảm thấy vô cùng buồn cười, hắn ghé sát lại gần, nhẹ nhàng kéo cái cục chăn kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cục chăn co rúm lại một chút, lùi về phía sau để né tránh.
Thấy phản ứng này, hắn thong thả dựa sát vào thêm mấy tấc, cuối cùng vươn cánh tay dài ôm trọn, khiến cho cục chăn kia không còn đường trốn.
“Phu nhân đang thẹn thùng sao?” Tô Dư Xuyên thấp giọng thì thầm, ý cưng chiều hiện rõ nơi đuôi mày khóe mắt, trong mắt hắn mang theo một tia thỏa mãn, nhưng càng nhiều hơn là khát vọng không mệt mỏi.
Hắn đã chờ ngày này quá lâu rồi, phải để phu nhân bồi thường hắn một phen mới được.
Tương lai còn dài.
“Chẳng biết xấu hổ.” Một lúc lâu sau, trong chăn truyền ra một tiếng nói rầu rĩ.
Tô Dư Xuyên áp má lên chiếc chăn mềm mại, thần sắc vô cùng dịu dàng hỏi: “Phu nhân đang nói chuyện đêm qua ta không chịu dừng lại, hay là chuyện ta ôm nàng quá nóng, hay là chuyện ta không cẩn thận xé hỏng y phục của nàng…”
Trong chăn, một cái đầu vùng vẫy chui ra, hung hăng nói: “Ngươi không nói, không ai bảo ngươi câm đâu!”
Chỉ tiếc là lời này không có chút uy h.i.ế.p nào, mái tóc Ninh Hữu Lí hơi rối, gò má hồng như đào, trong mắt còn long lanh ánh nước.
Quá đáng nhất là, trên cằm nàng còn có một dấu c.ắ.n chưa kịp tan.
Ninh Hữu Lí cảm nhận được ánh mắt của Tô Dư Xuyên, bèn rút một tay ra sờ sờ chỗ hơi đau trên cằm, khiến nàng phải “tê” một tiếng.
“Ngươi tuổi ch.ó hả??” Nàng lại hít một hơi lạnh, oán giận không thôi, “Cắn người cũng không thể c.ắ.n mặt chứ—”
Vừa dứt lời, Ninh Hữu Lí chỉ cảm thấy một bóng đen ập xuống, cổ tay bị giữ chặt, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân phóng đại ngay trước mắt. Tiếp theo, cằm nàng nóng lên, là hắn đặt xuống một nụ hôn.
“Như vậy sẽ hết ngay.”
Ninh Hữu Lí chớp chớp mắt, quả nhiên không còn đau nữa.
Nhưng cái tên thủ phạm này…
Nàng nhìn chằm chằm Tô Dư Xuyên ở phía trên một lúc, “… Đi xuống!”
Đáng tiếc hiện tại không thể trực tiếp đạp hắn một cái.
Quấn chặt chăn, Ninh Hữu Lí cố gắng chống đỡ thân thể đau mỏi ngồi dậy, bắt đầu ngồi ngẩn ra trên giường.
Y phục rách, túi gấm cũng rơi trên đất, bây giờ nàng phải xuống giường thế nào đây…
“Phu nhân hay là nghỉ ngơi thêm chút nữa?” Tô Dư Xuyên lại ghé sát qua, vì động tác cúi người, cổ áo hắn mở rộng, để lộ những dấu vết ái muội lan tràn đến tận nơi không nhìn thấy.
“…” Ninh Hữu Lí nhắm mắt, giả vờ không thấy những dấu vết do chính mình để lại trên đó, “Ta muốn rời giường!”
Tô Dư Xuyên gọi người mang y phục tới.
Nhưng vẫn còn vài đóa hồng mai không che hết được, Ninh Hữu Lí giãy giụa nửa ngày, đành phải quàng thêm một chiếc khăn lụa.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Thật giống như bịt tai trộm chuông… Nàng vừa xoắn xuýt vừa nắm chặt khăn.
Ngoài cửa, đám ma tu đến từ sáng sớm để chờ lệnh vẫn cung kính đứng ở vị trí của mình, mắt nhìn thẳng, lắng nghe hai người đi lướt qua.
Khi cả hai đi đến cửa chính ma cung, giọng nói của Tô Dư Xuyên mới truyền đến: “Hôm nay không có việc gì, lui cả đi.”
Đám ma tu lúc này mới đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, rồi lại nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều là vẻ khiếp sợ và hóng chuyện.
Ma Tôn phu nhân… thật mãnh liệt!
Mà Ninh Hữu Lí, người đã rời khỏi ma cung, phát hiện ra biểu cảm kỳ quặc cuối cùng của đám ma tu, nàng nghiền ngẫm nửa ngày, rốt cuộc cũng phát hiện ra chân tướng khi ngày sắp kết thúc.