“Các ngươi nói xem — hôm nay có thể lên được mấy người?”
Trên Hàn Sơn, một hàng đệ tử ngoại môn tụ tập lại với nhau, mắt trông ngóng nhìn cảnh tượng hoành tráng của bậc thang Vấn Tiên.
Mấy ngày nay các Phong chủ bận đến không thấy bóng dáng; đệ tử nội môn lại sợ mất mặt trước các sư đệ sư muội mới, nên gia tăng tu luyện; còn lại, cũng chỉ có đám đệ tử ngoại môn nhàn rỗi không có việc gì vào mùa xuân.
Nói “đi” đều là giữ thể diện, bậc đá xanh vừa hẹp vừa dốc, đến cuối cùng, mấy người lác đác kia gần như là bò lên.
“Không quá năm người.” Lục Nhâm là một trong số đó, hắn khoanh tay đứng bên cạnh, giọng điệu vô cùng chắc chắn. “Ngày đầu tiên lên được 50 người, hôm qua lên được hai mươi người, hôm nay chắc chắn sẽ càng ít.”
“Lục sư huynh tại sao lại nói vậy? Lỡ như hôm nay nhiều hơn thì sao.”
Lục Nhâm lắc đầu. “Người có bản lĩnh hơn thường đến sớm hơn, huống hồ nhiều năm như vậy, đều là ngày đầu tiên đông nhất, làm gì có chuyện chậm mà không vội? Đến ngày thứ ba mới tới, thường thường chỉ là muốn thử vận may thôi.”
Mấy người cảm thấy rất có lý, như suy tư điều gì mà gật gật đầu. Chỉ một lát sau, Lục Nhâm lại mở ra chủ đề mới. “Nhiều người như vậy, chỉ nhìn thì quá nhàm chán, hay là chúng ta đoán xem ai có thể lên được sơn môn?”
Ai cũng biết con đường tiên đồ dài đằng đẵng, yêu cầu sự kiên trì và tự kiểm điểm lâu dài, vào được môn mới là bắt đầu. Nhưng trong phần lớn trường hợp, rất nhiều người ngay cả việc đi đến trước sơn môn cũng là khó khăn.
Đoàn người bắt đầu suy đoán, chọn đều là những người dẫn đầu ở xa xa, đã đến được sườn núi.
“… Ninh sư muội, ngươi thấy sao?”
Lục Nhâm chuyển ánh mắt sang Ninh Hữu Lí, người từ nãy đến giờ vẫn chưa nói lời nào.
Lúc đó Ninh Hữu Lí đang chuyên chú nhìn thiếu niên lạnh lùng trong đám người, nghe thấy có người gọi mình, thực sự sửng sốt một chút. “Ta?”
“Đúng rồi, ngươi nhìn lâu như vậy, có cảm thấy ai năm nay sẽ vào nội môn không?” Lâm Cẩm Nhu ôn tồn nói.
“Ta thấy ngươi cứ nhìn chằm chằm một hướng mãi, có phải là nhìn thấy lang quân nào vừa ý rồi không?” Tang Nhứ từ một bên trêu chọc. “Chẳng qua bây giờ tìm đạo lữ còn quá sớm, sư muội phải quan sát nhiều hơn mới được.”
Không ai phủ nhận, vị sư muội mới nhập môn chưa đầy ba năm này giờ đã xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, dù ở trong Thanh Quân Tông rộng lớn cũng là một trong những mỹ nhân hàng đầu, đi đến đâu cũng có thể thu hút vô số ánh mắt. Lúc yên tĩnh thì như hoa soi bóng nước, lúc cười nói thì sắc như đào lý, khiến người ta không khỏi cảm thán tương lai sẽ thuộc về ai.
Nghe thấy mọi người trêu chọc, Ninh Hữu Lí không hề để trong lòng, thậm chí còn không nhịn được cười một chút. “Các sư tỷ lại nói đùa rồi, em chỉ đang nghĩ khi nào thì dọn cái sạp bày ở chân núi lúc trước đi thôi. Còn về việc cảm thấy ai có thể lên được sao…”
Nàng chỉ về hướng thiếu niên. “Hắn.”
Nguyên tác nam chính, Tần Sở.
Nếu không lên được, nàng nguyện lộn ngược đào ao cá.
Mấy vị sư tỷ vội vàng chen đến xem cùng, bán tín bán nghi. “Dáng vẻ thì không tệ, nhưng giờ này mới ở bậc một ngàn mấy, có thể lên kịp trước khi mặt trời lặn không?”
Ninh Hữu Lí lùi lại vài bước, triệu hồi ngự kiếm. “Các sư tỷ chỉ hỏi em cảm thấy ai có thể lên được, chứ đâu có nói phải có lý do.”
Nói rồi, nàng dùng pháp quyết, cưỡi kiếm bay xuống. “Em đi dọn sạp đây, các sư huynh sư tỷ cáo từ!”
“Ây—”
Tiếng gọi không ngăn được bước chân Ninh Hữu Lí, trong nháy mắt, bóng dáng nàng đã biến mất trước mắt mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nha đầu này!” Tang Nhứ giả vờ tức giận. “Lục sư huynh, huynh nói xem có phải lòng dạ nó đã bay cả đến chỗ tiểu lang quân kia rồi không.”
Lục Nhâm không trả lời, chỉ nhìn về hướng đó trầm ngâm, cuối cùng cười lắc đầu.
…
Trong nháy mắt, Ninh Hữu Lí đã ngự kiếm đến chân núi.
Trong đám người truyền đến một trận tiếng kinh hô, phần lớn người dân chưa từng gặp qua tu sĩ, thấy một cô nương trẻ tuổi từ trên trời hạ xuống, liền nói là tiên nhân giáng trần.
“Ninh sư tỷ!” Tiểu đệ tử bên cạnh thấy Ninh Hữu Lí đến, vội vàng chạy tới đón.
“Vất vả cho ngươi rồi, bên này không có vấn đề gì chứ?” Ninh Hữu Lí sờ sờ đầu tiểu nha đầu này.
“Vâng! Giống như sư tỷ nói, đồ vật đều bán gần hết rồi.” Tiểu nữ hài gật gật đầu, giọng nói tràn đầy vui sướng.
“Vậy thì tốt…”
Ninh Hữu Lí quét mắt nhìn xung quanh, đúng như nàng nghĩ, chân núi ngoài những người muốn cầu tiên vấn đạo, còn có một đám lớn người thường đến xem náo nhiệt.
Cho nên — trước khi đại điển Vấn Tiên bắt đầu, nàng đã xin phép phong chủ, chạy xuống chân núi bày quán.
Tuy nói trên đường bậc thang Vấn Tiên cũng có hai ba đệ tử chuyên đưa nước, nhưng làm sao sánh được với chỗ nàng: chủng loại phong phú, buôn bán phát đạt.
“Không có chuyện gì thì nên về thôi.” Ninh Hữu Lí đi đến bên sạp, đám đông tự giác lùi xa ba thước.
Nàng nhấc chiếc bình đựng tiền đồng lên, trong khoảnh khắc thu hết bàn ghế đồ đạc vào túi gấm, lại nhận được một trận kinh hô.
Ngay lúc chuẩn bị rời đi, Ninh Hữu Lí cảm nhận được một luồng ánh mắt đang nhìn mình. Nàng nhạy bén nhìn lại, vừa vặn chạm phải một đôi mắt đen nhánh.
Cùng lúc đó —
“Ây ây ây, ngươi xem kìa!” Quý công tử chọc chọc Tần Sở. “Tiên tử đẹp quá!”
Hắn vô cùng kích động. “Chờ lên núi, là có thể ngày ngày nhìn thấy nàng rồi!”
Tần Sở vốn không định quay đầu lại, nhưng vị công tử này cứ níu kéo hắn mãi, đành phải liếc mắt nhìn một cái.
Xuân sắc vừa đúng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ áo xanh, càng làm nổi bật vẻ đẹp tựa đóa hoa đào hóa hình, không giống người thật.
Thiếu niên cực nhanh thu hồi ánh mắt, bước chân dưới chân trở nên nhanh hơn.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Ninh Hữu Lí chớp chớp mắt, cảm thán nam chính không hổ là nam chính, từ lúc thiếu niên đã lộ ra khí chất rồi, đôi mắt kia… Phàm là bị nhìn thẳng vào, liền có một cảm giác bị nhìn thấu.
【 Nhắc nhở ấm áp: Cốt truyện trong sách đã mở ra. 】
Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên.
【 Để hỗ trợ ký chủ nhắc nhở tiến độ một cách hợp lý và hiệu quả, hệ thống tự động thiết lập thanh tiến độ cho cuốn sách này. 】
【 Xin ký chủ chú ý! Quyền hạn cao nhất ‘cảnh báo nguy cơ’ do cấp bậc hệ thống không đủ nên tạm thời chưa mở khóa, khoảng cách đến lúc nhân vật tử vong còn lại hai năm. 】