“Hai năm…” Ninh Hữu Lí có chút buồn bã, thời gian trôi qua quá nhanh, nàng có cảm giác mình còn xa mới chuẩn bị xong.
【 So với việc cảm khái, ký chủ vẫn nên mau chóng thăng cấp hệ thống thì tốt hơn. 】 Hệ thống bình tĩnh phun tào. 【 Gần đây ‘Huyền Uyên bí cảnh’ lại đến kỳ thu hoạch, năm nay số lượng loài quý hiếm tăng 5% so với các năm trước, ký chủ mau đi vớt để tăng kinh nghiệm đi! 】
“Ngươi nói đúng.” Ninh Hữu Lí tỏ vẻ tán đồng, vội vàng thu hồi ánh mắt, lại cưỡi kiếm trở về hồ thứ nhất của Linh Vân Phong.
Nước ao hồ thứ nhất trong vắt, chất lượng nước đã từ “trung bình khá” lúc trước biến thành “cao”.
Mấy tháng trước, sau khi tu vi của nàng đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, nàng đã tìm ra ống lọc nằm ở bụi cây mấy trăm ngày đêm kia, thành công lắp đặt lên thác nước chảy ngược.
Không chỉ có vậy, nàng còn đem ống trúc ban đầu chế tạo thành một đường ống chính có thể liên thông mười bảy Thiên Trì, thuận tiện làm tốt ống dẫn nhánh của hồ thứ nhất và hồ thứ hai, để làm thí nghiệm.
Hiện tại, chỉ còn thiếu việc chế tác ống dẫn nhánh cho các ao còn lại, và hoàn thiện các phương tiện khác.
Một khi hoàn thành, nước ao của cả tòa Linh Vân Phong đều có thể liên thông, hình thành một hệ thống lọc khổng lồ.
Ninh Hữu Lí nhìn ống trúc màu đen trong ao, lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.
“Trước vớt một lưới thử xem.”
Dứt lời, nàng quăng lưới xuống. Mấy năm quen tay hay việc đã giúp Ninh Hữu Lí chỉ đâu ném đó, không chút do dự.
Yên lặng chờ một lát, lưới giống như trước đây lại lấp lánh ánh vàng.
Nhưng lần này, lưới rất lâu không nổi lên.
Ninh Hữu Lí nhíu mày, trực tiếp ngưng tụ băng đóng băng mặt nước, phòng ngừa lưới đ.á.n.h cá tuột ra, ngay sau đó dùng sức kéo ra ngoài.
Nặng, nặng khác thường.
Nhưng đã có thể nhìn thấy một vệt màu đỏ tươi diễm lệ phá băng mà ra, bơi về phía ngoài.
Chẳng lẽ là một con vật lớn?
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Ninh Hữu Lí càng thêm khó tin. Ba năm thời gian, nàng vớt lên phần lớn là cá tôm, cỏ vụn, lớn nhất cũng chỉ dài bằng cánh tay. Nhưng trước mắt, thứ trong lưới đã đột phá kỷ lục về kích thước lớn nhất từ trước đến nay.
Hơn nữa còn có chút quen mắt…?
Từ từ, màu đỏ rực mỹ lệ yêu kiều nổi lên từ mặt nước, sau đó lan ra vài vệt máu. Đột nhiên, “Ầm” một tiếng, con cá chép gấm màu lửa có kích thước vượt quá dự đoán bỗng nhiên nhảy lên khỏi mặt nước, lao thẳng về phía Ninh Hữu Lí —
Ninh Hữu Lí kinh ngạc, mắt thấy bóng đen ngày càng gần, bọt nước mang theo mùi hương khó tả che trời lấp đất rơi xuống, làm ướt y phục và tóc của nàng.
Nàng nhanh chóng lùi lại ba bước!
“Bang!”
Con cá lớn toàn thân như ngọn lửa rơi mạnh xuống bụi cỏ, quẫy vài cái rồi bất động.
[Canh một]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Con cá lớn dài khoảng nửa người, không biết đã sống bao nhiêu năm mới lớn được như vậy. Trên bờ không có nước, miệng mang của nó mấp máy có chút khó khăn, đôi mắt long lanh ướt át nhìn thẳng lên trời, dường như có dấu hiệu bắt đầu khô lại. Còn chiếc vây cá dài trong suốt như lụa, cũng vì dính bùn đất mà dính vào thân, trở nên không còn đẹp mắt như vậy nữa.
Xem ra rơi không nhẹ.
Ninh Hữu Lí đợi một lúc lâu cũng không thấy con cá lớn quẫy đạp, trong lòng liền có đ.á.n.h giá.
Mặt đất cỏ dại tuy không cứng như đất bằng phẳng, nhưng cũng tuyệt không mềm mại, thậm chí còn mọc mấy bụi gai, có thể tưởng tượng được cảm giác ngã lên đó sẽ như thế nào.
Bất quá có vảy cá che chở, chắc là đỡ hơn chút…? Ninh Hữu Lí cẩn thận tiến lên trước, thoáng thấy vết thương dữ tợn ở n.g.ự.c bụng con cá lớn.
Thôi được, xem ra thật sự không ổn rồi.
Ninh Hữu Lí ngồi xổm xuống trước con cá lớn, đơn giản kiểm tra cho nó một chút.
Lớp màn đỏ hoàn mỹ xuất hiện mấy lỗ thủng màu hồng nhạt, là do ngã rơi mất vài cái vảy; trên vây cá cắm mấy cái gai nhỏ, nhổ ra… Bỏ qua những vết thương nhỏ không đáng kể, vết thương ở n.g.ự.c bụng vô cùng đáng sợ, m.á.u đỏ thẫm ào ạt tuôn ra, xem ra có xu hướng tiếp tục chảy.
“Hô, ngươi bị mãnh thú coi là đồ ăn trên đĩa à?” Nàng không kìm được nói.
Con cá lớn này phảng phất như nghe hiểu được, tròng mắt thoáng di chuyển về phía nàng.
Cảm nhận được khát vọng sống mãnh liệt của con cá lớn, Ninh Hữu Lí múc ít nước gần đó tưới lên đầu và mang của nó, lại dùng khăn tay ướt đẫm che bụng nó lại.
Trước tiên phải đảm bảo con cá không c.h.ế.t khô, rồi tìm ít công cụ tiện tay kéo nó đi… Ninh Hữu Lí nghĩ, ánh mắt vẫn dừng lại trên người con cá lớn.
Đồ vật càng nhỏ thì càng tinh xảo, nhưng con quái vật khổng lồ này, mỗi một chi tiết đều mang lại cảm giác được điêu khắc tỉ mỉ — đặc biệt là lớp vảy đỏ rực như lửa, dưới ánh mặt trời làm nổi bật, mép vảy thế mà lại lộ ra một vầng sáng vàng hình cung bắt mắt.
Không biết có phải là ảo giác của nàng không, màu sắc của con cá lớn này đặc biệt diễm lệ, dường như bản thân nó liền tỏa ra ánh sáng.
Hơn nữa, vẫn là cảm giác giống như vừa rồi… quen mắt.
Ninh Hữu Lí nhíu mày, màu đỏ có độ bão hòa cực cao vốn dĩ đã rất hiếm thấy. Nàng nuôi cá mấy năm, cũng từ hai bí cảnh vớt lên không ít loài cá ngũ sắc sặc sỡ, nhưng đều không có con nào bắt mắt chói lọi như con này. Cho nên, rốt cuộc là ở đâu làm nàng cảm thấy quen thuộc…
【 Hệ thống, dò xét thông tin của con cá này. 】
Ninh Hữu Lí thầm niệm trong lòng.
Nàng cố ý không trực tiếp nói chuyện với hệ thống. Tu chân giới sống càng lâu càng dễ thành tinh, nếu không phải xác định chỉ có một mình nàng ở đây, nàng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì có khả năng bại lộ.
Càng không cần phải nói… từ lúc nãy, nàng đã cảm giác mình đi đến đâu, con cá này liền nhìn về phía đó.
Không phải thật sự thành tinh rồi chứ?
Rất nhanh, hệ thống đưa ra phản hồi.
【 Vật phẩm ‘Không rõ’ đã được ghi nhận, các chi tiết khác tạm thời chưa có quyền hạn, dữ liệu duy nhất có thể xác định là độ hiếm: Tuyệt thế. 】
Lời nói quen thuộc truyền vào tai, Ninh Hữu Lí bừng tỉnh nhớ ra, chiếc vảy cá nhặt được trong bí cảnh năm đó, độ hiếm cũng là tuyệt thế, hơn nữa màu sắc giống hệt như vậy.
Kết hợp với việc nàng vừa mới vớt cá từ Huyền Uyên bí cảnh, con cá này rất có khả năng chính là hậu duệ của con cá năm đó!