Hắn thật vất vả tìm được cơ hội diệt trừ kẻ kia, lại bị nàng ngăn cản, hiện tại ngược lại lo lắng cho hắn?
Nực cười!
Tô Dư Xuyên tức giận đến bật cười, vết thương do Thiên Đạo tạo thành lại lần nữa nhói đau.
Hắn tất nhiên biết được, vết thương này trong thời gian ngắn khó có thể lành lại, dù đối phương có cho bao nhiêu linh đan diệu d.ư.ợ.c cũng sẽ không thấy hiệu quả.
… Nên cho nàng chút giáo huấn!
Nghĩ đến sự coi trọng của Ninh Hữu Lí đối với mình trong khoảng thời gian này, Tô Dư Xuyên miệng khép lại, vây cá thu vào, bụng lật lên.
À.
Bàn tay Ninh Hữu Lí khẽ run lên.
Nàng trơ mắt nhìn con cá lớn bấy lâu nay được nàng đặt ở đầu tim nay đã lật cái bụng trắng.
Sao lại thế này!?
Ninh Hữu Lí rụt rè đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào lớp vảy lạnh lẽo trơn tuột, lại khe khẽ đẩy một cái, cá lớn liền lờ đờ uốn éo thân mình, nghiêng người trượt sâu thêm mấy phần.
Tựa như… chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Ninh Hữu Lí thẫn thờ ngồi xổm trên bờ hồi lâu, cố gắng chấp nhận cái hiện thực này.
Tâm huyết trong suốt thời gian qua dường như đã uổng phí, nhưng cũng chẳng sao, dù gì nàng cũng đã được chiêm ngưỡng dáng vẻ của tuyệt thế Linh Ngư, chờ nó c.h.ế.t rồi cũng có thể thu thập lân, cốt, nhục, thịt quý giá, như vậy là đủ mãn nguyện rồi…
Mới là lạ.
Bất an cùng phiền muộn tức thì dâng ngập cõi lòng Ninh Hữu Lí, nàng biết rõ cá lớn lúc này cần kíp được trị liệu hiệu quả, nhưng lại không dám tùy tiện lay động nó, bằng không chỉ khiến nó c.h.ế.t nhanh hơn.
【 Có phương pháp chữa khỏi nó không? 】
【 Bản hệ thống chỉ xoay quanh các công năng sản xuất nông nghiệp, không có công năng y tế. 】
【 Kiểm tra thương tích của nó thì sao? 】
【 Chỉ có thể kiểm tra ra trạng thái mục tiêu không tốt, thương tích cụ thể thuộc về hệ thống y tế, bản hệ thống không có quyền hạn. 】
【…】
Thật lâu sau, trong mắt Ninh Hữu Lí ánh lên vài phần đau lòng, nàng khẽ thở dài, cuối cùng đứng dậy rời khỏi Thiên Trì.
Tô Dư Xuyên liếc mắt, nhìn thân ảnh màu xanh nhạt trên bờ dần đi xa, ngoài kinh ngạc lại có thêm một chút trào phúng.
Cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hắn sớm đã liệu được bọn người Thanh Quân Tông đều là lũ giả nhân giả nghĩa, giờ thấy hắn sắp c.h.ế.t, tất nhiên là muốn vứt bỏ hắn.
Trong đầu Tô Dư Xuyên hiện lên những hành vi săn sóc không gián đoạn của Ninh Hữu Lí suốt thời gian qua, nào t.h.u.ố.c trị thương, nào vỗ về, đối lập với hiện tại thật quá mức mỉa mai, lồng n.g.ự.c càng thêm bức bối, cái đuôi quẫy một cái, đẩy ra từng lớp sóng gợn.
Nhưng rất nhanh, Ninh Hữu Lí lại quay về.
Trong mắt Tô Dư Xuyên vẫn còn đọng lại chút không vui, lại bị hành động tiếp theo của Ninh Hữu Lí làm cho kinh ngạc đến sững sờ.
Đầu hắn được nâng lên bởi đôi bàn tay trắng nõn mềm mại.
Ngay sau đó, thiếu nữ trước mặt buông một tiếng thở dài đầy tiếc nuối.
“Vốn còn định đến Quỷ Thị tìm xem có bí d.ư.ợ.c nào trị được cho ngươi…” Nàng đã bước xuống chỗ nước cạn, ngồi xổm xuống, chẳng màng đến vạt áo và làn váy bị thấm ướt.
Tô Dư Xuyên trong lòng tức khắc ngũ vị tạp trần, nhưng vẫn bị hai chữ trong lời nói của nàng thu hút toàn bộ sự chú ý.
Quỷ Thị…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đáy mắt hắn xẹt qua một tia sáng tối.
Hắn biết Quỷ Thị. Danh tiếng của Quỷ Thị sớm đã truyền khắp các giới.
Nhưng thiếu nữ này chỉ là một ngoại môn đệ tử lên núi chưa được mấy năm, còn cả ngày quanh quẩn ở Thiên Trì, sao lại biết đến Quỷ Thị?
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tô Dư Xuyên bắt đầu thấy hứng thú, đang định thăm dò, lại không ngờ Ninh Hữu Lí thẳng thừng buông hắn ra, quay trở lại bờ cởi túi gấm bên hông, từ bên trong lôi ra lôi vào, móc ra một cái…
Nồi?
Tiếp theo là hỏa bùa, muỗng gỗ, củi khô…
Đây là định làm gì?
Tô Dư Xuyên chưa bao giờ thấy qua cái nồi nào lớn như vậy, nhìn đến ngây người, mà bên này Ninh Hữu Lí đã tìm xong hai tảng đá lớn để kê nồi, lại đem củi nhét vào giữa hai tảng đá.
“Tiểu Hồng, kỳ thật ta càng hy vọng ngươi có thể sống sót…” Ninh Hữu Lí thì thầm, đem cái nồi đặt lên giữa hai tảng đá, vừa vặn khớp vào.
Tô Dư Xuyên nghe thấy nàng lẩm bẩm, nhưng vẫn không hiểu ý nàng là gì.
Ninh Hữu Lí lại mở miệng, không biết là nói cho ai nghe: “Linh Ngư một khi c.h.ế.t đi linh khí sẽ tiêu tán hết, đến lúc đó thì muộn rồi. Ta học được một cách rất hay từ trong sách, chỉ cần đem thịt cá nấu chín, rồi hong gió cho thật khô mà cất giữ, là có thể bảo tồn được ít nhất năm phần linh khí…”
Tô Dư Xuyên: ?
Tô Dư Xuyên: ???
Hắn nghe ra lời uy h.i.ế.p mười mươi.
Nếu sau khi c.h.ế.t linh khí sẽ tan hết, vậy thì đương nhiên là phải nấu lúc còn sống…
Tô Dư Xuyên tức đến thái dương giật giật.
Nữ nhân này có ý gì? Muốn nấu hắn!?
Ninh Hữu Lí lại như đột nhiên nhớ tới điều gì, chắp tay lại: “Ta còn mang đến thứ chắc chắn có hiệu quả.”
Thứ gì? Tô Dư Xuyên dò xét nhìn thiếu nữ. Hắn biết ngay, đối phương chắc chắn còn rất nhiều bí mật không ai hay…
“Đây đều là bảo bối của ta.” Ninh Hữu Lí từ trong n.g.ự.c móc ra ba cái túi, mở ra rồi giới thiệu với cá lớn, “Muối, hoa tiêu, đại hồi.”
“…” Ánh mắt Tô Dư Xuyên có chút đờ đẫn.
Ninh Hữu Lí lúc này đã làm đến bước cuối cùng: Nhóm lửa. Sau đó liền nhìn cá lớn: “Tiểu Hồng, ta ở đây chờ ngươi.”
Chờ hắn cái gì? Chờ hắn c.h.ế.t sao?
Tô Dư Xuyên trong lòng cười lạnh một tiếng, lập tức liền quẫy mạnh.
Hắn sống rồi.
Ninh Hữu Lí xem đến tấm tắc lấy làm lạ, nàng vốn tưởng chiêu này vô dụng —— cá lớn quả thực bị thương quá nặng, nhưng vì nó cực có linh tính, nên nàng muốn thử dùng phép khích tướng để kích động nó.
Xem ra, có tác dụng.
Nhưng nàng vẫn không đem nồi cất đi. Nhìn thế nào, cái nồi to này cũng giống như một linh vật, cứ đặt ở đây trấn ao cá mấy ngày trước đã.
Cá lớn đã khôi phục sinh khí, Ninh Hữu Lí cuối cùng cũng có thể yên tâm rời đi, nhưng việc này cũng khiến nàng phải đưa kế hoạch đi Quỷ Thị lên lịch trình.
Mấy ngày nay luôn bị đủ loại chuyện trì hoãn, nếu không nhanh chân đi một chuyến, e là cá lớn thật sự sẽ “lạnh”.
…
Nói đi là đi, sáng sớm hôm sau, Ninh Hữu Lí liền đến bẩm báo với ngoại môn tổng chưởng sự về việc xuống núi.
Trước khi xuất phát, nàng không quên đi đến trì thứ 9 đóng gói hơn trăm con Ẩn Ngư —— căn cứ theo tin tức từ chưởng sự ủy thác ở cửa hàng, lô Ẩn Ngư trước đó đã bán hết từ ba tháng trước.