Nói về phương thức truyền tin của Quỷ Thị thì nhiều không kể xiết, nhưng để nhận tin ở Thanh Quân Tông, Ninh Hữu Lí dùng cách không hề gây chú ý nhất là bồ câu đưa thư.
—— Thanh Quân Tông chưa bao giờ hạn chế đệ tử thu nhận thư từ, mà trực tiếp dùng kết giới ngăn chặn những thư tín có chứa ma khí, thư từ đến từ Quỷ Thị đương nhiên là không có vấn đề gì.
Lúc xuống núi, Ninh Hữu Lí quả nhiên nhìn thấy rất nhiều bồ câu từ các ngọn núi ra ra vào vào, tiếng lông vũ phành phạch khiến đệ tử quét núi oán giận không thôi.
Nàng đội nón cói viền sa mỏng, thản nhiên tự tại mà ngự kiếm xuống núi.
Từ lần đến Quỷ Thị hai năm trước, đây mới là lần thứ hai Ninh Hữu Lí tự mình đi.
Một lúc lâu sau, nàng mới nhớ ra phương hướng của Quỷ Thị.
Lần này có kinh nghiệm, nàng trực tiếp đáp xuống điểm đến, không cho kẻ xấu xung quanh có cơ hội nhìn rõ đã vội chui vào.
Vẫn là sương mù đại trận thần bí huyền ảo, điều kiện thông qua cũng vẫn là giải một bài toán. Ninh Hữu Lí nhìn nhìn, thầm cảm khái bài toán “bán cải trắng” này thật bình dân, nhẹ nhàng liền bước vào.
Vào Quỷ Thị, đập vào mắt chính là lan can cửa hàng ba tầng xa hoa của nàng.
Ngẩng đầu nhìn lên, là ba chữ lớn thiếp vàng trên nền đen phiêu dật linh động —— Tiên Ngư Lâu.
So với thang lầu cửa sổ trống trải trước kia, hiện giờ đã có thể thấy bóng dáng khách hàng qua lại, nối liền không dứt, có thể nói là làm ăn phát đạt.
Ninh Hữu Lí thu hồi tầm mắt, vừa tiếp tục đi vừa nhìn ngó xung quanh. Các quán nhỏ ven đường vẫn bài trí tương tự như hai năm trước, nhưng người bán hàng rong thì liếc mắt một cái đã nhận ra sự thay đổi.
Loại hình hàng rong lưu động này thường xuyên đổi chủ, chủ quán nộp tiền thuê, bán xong liền đi, là một phương thức buôn bán phi thường linh hoạt và tiện lợi.
Ở Quỷ Thị, chỉ có sở hữu một cửa hàng mới có thể thực sự ổn định, và được ngầm thừa nhận là có chút địa vị. Giống như nàng, có một cửa hàng lớn ba tầng hoa lệ, càng được xem là đại lão bản tôn quý.
… Hư Di lão giả quả thực đã cho nàng một thứ tốt, việc giúp nữ chủ người thừa kế của ông ta tìm bảo tàng, càng là đạo nghĩa không thể chối từ.
Nghĩ thời gian còn sớm, vẫn còn nhiều người bán hàng rong chưa tới, Ninh Hữu Lí liền quyết định đến cửa hàng của mình xem trước.
Rất nhanh, nàng đã tới nơi.
Giống như nhìn từ xa, cửa hàng vốn thanh vắng nay đã có khách ghé thăm, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng mặc cả với chưởng sự ủy thác.
“Giá này cao quá! Dù gì ta cũng là khách quen…”
“Thương lượng thêm chút nữa đi? Ta thấy chất lượng lô hàng này cũng thường thôi…”
“Mấy thứ này đều không được, dẫn ta lên sân của các ngươi xem xem…”
Ninh Hữu Lí theo tiếng nói đi vào, quả nhiên nhìn thấy một vị Quỷ Thị chưởng sự ăn mặc che đậy kín mít, đối phương đang tiếp đãi khách nhân đến mua đồ, nghe thanh âm, đoán chừng là một trung niên nam tử.
“Xin lỗi, ta chỉ là chưởng sự quản lý thay cửa hàng này, hàng hóa trong tiệm đều là giá niêm yết.”
“Hàng trong tay ngài là phẩm chất hiếm có, chất lượng cũng đã được Thị Tư kiểm tra qua, không thể nói bừa.”
“Hàng trong sân đều đã có người đặt rồi, ngài không cần xem nữa. Nếu ngài thành tâm muốn, lần sau nhập hàng, ta nhất định sẽ thông báo cho ngài đầu tiên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“…”
Ninh Hữu Lí vào cửa hàng, giả vờ làm khách nhân bình thường, một bên ngắm nhìn bài trí xung quanh, một bên tò mò lắng nghe.
Giống như trong sách viết, Quỷ Thị có quy củ của riêng mình, không lừa gạt già trẻ, một lời nói một gói vàng, hoàn toàn không cần lo lắng bọn họ lén lút sau lưng mình mà tư lợi.
Cũng không biết mấy năm nay đã giúp nàng kiếm được bao nhiêu tiền… Để tránh phiền phức, mấy năm nay nàng chưa từng yêu cầu xem sổ sách.
Liệu có ở trong đó không?
Ninh Hữu Lí nhìn về phía quầy hàng bằng gỗ tử đàn dày nặng đối diện.
Ninh Hữu Lí vốn định chờ ở đây đến khi vãn người rồi mới nói chuyện với chưởng sự, lại không ngờ người có thể lăn lộn kiếm ăn ở Quỷ Thị lại nhạy bén đến thế —— dù đã cách hai năm, nhưng gần như ngay khoảnh khắc nàng bước qua ngưỡng cửa, chưởng sự ủy thác đã nhận ra nàng.
“Khách quý của cửa hàng chúng ta tới, phiền mấy vị chờ một lát.”
Đang muốn sờ thử cánh cửa gỗ khắc hoa bên cạnh, Ninh Hữu Lí bỗng nghe chưởng sự nói như vậy.
Nàng quay đầu lại, thấy chưởng sự khẽ cúi người với mấy vị khách, sau đó liền đi về phía nàng.
“Mời theo ta lên lầu.”
Ninh Hữu Lí bất giác nhìn về phía mấy vị khách kia, phát hiện trên mặt họ không có chút nào tức giận vì bị chen ngang, ngược lại còn ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi.
Khách quý của cửa hàng Quỷ Thị… Địa vị quả nhiên rất cao a.
Ninh Hữu Lí theo chưởng sự lên lầu hai, đi thẳng đến căn phòng trong cùng, đối phương nhìn ra ngoài không có ai, mới yên tâm đóng cửa lại, xoay mặt về phía nàng.
“Cô nương cuối cùng cũng tới.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Ngươi vậy mà có thể nhận ra ta?”
“Cô nương nói đùa, mưu sinh ở Quỷ Thị, bản lĩnh nhìn người đoán người là để giữ mạng.”
Ninh Hữu Lí gật gật đầu, “Vậy ta vào thẳng vấn đề. Mấy năm nay tình hình trong tiệm thế nào? Có thuận lợi không? Lợi nhuận bao nhiêu?”
Chưởng sự cũng lần lượt trả lời: “Buôn bán trong tiệm cực tốt, hàng hóa cô nương cung cấp cung không đủ cầu, phẩm chất tốt, càng là sớm bị đặt trước, còn có không ít người muốn gặp cô nương một lần. Lợi nhuận sao… Từ khi cô nương đi hai năm, trừ đi hai phân khấu trừ của Quỷ Thị, cô nương thu vào được năm vạn ba ngàn hai trăm linh tám viên linh thạch, nếu đổi thành ngân lượng nhân gian, thì là…”
Nghe con số thiên văn khổng lồ này, Ninh Hữu Lí híp híp mắt, khóe môi bất giác cong lên.
“Rất tốt, thưởng.”
“… Cái gì? Lời cô nương nói ta không hiểu?”
“Ý của ta là…” Ninh Hữu Lí hoàn hồn một chút, “Cho ngươi thêm chút thù lao.”
“Ha ha ha, ta rất muốn cảm ơn cô nương, nhưng mà, thù lao của chưởng sự đều do Thị Tư đại nhân trực tiếp phát, nhờ phúc của cô nương, ta nhận được đã nhiều hơn so với ban đầu.” Chưởng sự tuy che mặt, nhưng ngữ khí lại vô cùng nhẹ nhõm, “Chờ vài năm nữa, ta liền từ chức về quê.”
Ấy ấy ấy, lời này không nên nói đâu nha.
Ninh Hữu Lí mấp máy môi, chuyển sang đề tài khác, “Vừa nãy nghe các ngươi ở dưới lầu nói về cái sân, là đã xây cái hồ nước ta muốn rồi sao?”