Mạc Uổng Sinh không kiên nhẫn mà phất phất tay, tựa như bảo nàng có thể đi ra ngoài.
Ninh Hữu Lí cẩn thận lui ra, trước khi đóng cửa, nàng nghe thấy bên trong cánh cửa truyền đến một tiếng: “Trong tháng này, nhất định phải mang đến cho ta…”
Cuối cùng cũng được giải thoát.
Ninh Hữu Lí hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, chỉ trong một nén nhang ngắn ngủi, mà cảm giác vô cùng gian nan.
Nàng ngắm nghía bình sứ màu vàng trong tay —— ước chừng nửa bàn tay, rút nút chai ra, mùi t.h.u.ố.c gay mũi xộc thẳng lên, đếm sơ qua, ước chừng có hai ba mươi viên đan dược.
“Cái mùi này… không hổ là hắn làm.” Xem ra phải suy nghĩ vấn đề làm sao để cho cá lớn uống thuốc…
Nhưng nghĩ theo hướng khác, dùng Kim Phất Châu nhiều đến sắp mốc meo đổi lấy một lọ t.h.u.ố.c của quái y, lời to không lỗ.
Lần sau tới dứt khoát mang cho hắn ba cân luôn cho rồi.
Ninh Hữu Lí cất bình thuốc, đi về hướng Bắc ngược lại.
Trên đường đi, cũng gặp không ít quầy hàng nhỏ bán d.ư.ợ.c liệu, nhưng hệ thống liếc mắt một cái liền nhận ra những d.ư.ợ.c liệu phẩm chất thấp kém đó không đạt tiêu chuẩn sử dụng, không đủ để khiến nàng dừng bước.
Cho đến khi ——
【 Kiểm tra thấy phía trước có d.ư.ợ.c liệu hiếm, phẩm chất cực cao. 】
Ninh Hữu Lí nhìn theo hướng hệ thống nhắc nhở, trong đám người, có một tiểu ca cao như hạc giữa bầy gà đang đứng ở đó.
Nhìn thế nào cũng phải… mét chín?
Tác giả có lời muốn nói: Đây là hòm bản thảo (/ω\) Đột nhiên phát hiện bản thảo quên hẹn giờ orz
Ninh Hữu Lí nhìn chằm chằm nam nhân cao ít nhất mét chín kia.
Chiều cao này, bất luận đặt ở Tu chân giới hay Nhân giới, đều có thể nói là rất nổi bật.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Y phục là nền đen viền đỏ, nửa khuôn mặt dưới dùng khăn che mặt màu đen, trang phục giống hệt với người bán hàng rong mang theo d.ư.ợ.c liệu hiếm lạ mà chưởng sự nói.
Hẳn là hắn.
Ninh Hữu Lí đứng ở chỗ cách đối phương một con phố, nhìn người qua kẻ lại đi ngang qua bên cạnh hắn, đều bị hắn dìm cho nhỏ đi một vòng.
Ninh Hữu Lí lấy lại bình tĩnh, đi về phía nam nhân kia, sau đó —— ngẩng đầu nhìn hắn.
“Vị này… lão bản, sạp của ngươi bán gì thế?”
Nàng thử bắt chuyện, lại thấy đối phương ngó trái ngó phải, như là đang tìm xem thanh âm phát ra từ đâu.
Quá đáng thật!
Thái dương Ninh Hữu Lí giật giật, nàng tuy không tính là cao gầy, nhưng cũng không nhỏ bé, người lớn như vậy đứng sờ sờ ở đây mà mắt ngươi kém đến thế à!?
Nàng hơi thô bạo mà giật giật áo choàng của nam nhân, “Ở đây này.”
“Ồ ~ Ở đây nha!” Tính tình nam nhân có vẻ rất tốt, bị giật cũng không tức giận, cười hi hi ha ha mà cúi đầu xuống, một đôi mắt cười đến cong cong.
Đợi hắn mở mắt ra, Ninh Hữu Lí mới phát hiện đôi mắt kia màu hổ phách, ướt át tựa mật ong lại ngây thơ, khóe mắt hơi rũ xuống, có điểm giống…
Cún con?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ninh Hữu Lí tầm mắt vừa nhấc, chợt phát hiện mũ choàng của đối phương lộ ra một chút đồ vật lông xù.
Tai mèo? Tai chó? Phân biệt không rõ lắm, nhưng duy nhất có thể khẳng định, là thân phận yêu tu của người này.
Chẳng trách cao như vậy, khẳng định là chân dài.
Ninh Hữu Lí lại bất động thanh sắc mà liếc nhìn phía sau m.ô.n.g nam nhân, yêu tu hiếm thấy a… Nghe nói yêu tu đều là từ trong núi sâu sông rộng tài nguyên sung túc mà thành tinh hóa hình, đồ vật mang đến hẳn là rất quý.
Nàng ra vẻ khách nhân bình thường, thần thái tự nhiên mà lặp lại vấn đề vừa rồi, “Lão bản, trong tay ngươi hiện giờ có những hàng gì?”
“Ta cho ngươi xem xem!” Nam nhân chạy đến quầy hàng của mình, dường như khoe khoang mà nhấc tấm t.h.ả.m phủ bên trên lên, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ hắn rất vui sướng.
Ninh Hữu Lí vừa định châm chọc bán đồ mà cũng phải giấu giấu giếm giếm, đã bị đồ vật dưới tấm t.h.ả.m hấp dẫn tầm mắt.
Linh quang tinh khiết óng ánh, mắt thường có thể thấy được.
Không chỉ là một món… mà là toàn bộ.
Ninh Hữu Lí im lặng.
Chẳng trách phải che giấu, ở Quỷ Thị nơi cá rồng lẫn lộn thế này, đồ tốt có tỷ lệ nhất định bị bọn đầu trộm đuôi cướp treo đầu dê bán thịt chó, của cải không nên để lộ ra ngoài.
Nam nhân bắt đầu lải nhải, có vẻ hơi lắm lời: “Ta đều bán cho khách quen, ngươi lần đầu tới, ta thấy ngươi có duyên, bán ngươi một ít cũng không sao!”
Ninh Hữu Lí không nghe rõ hắn nói, toàn bộ lực chú ý đều ở cái đuôi đang lúc lắc có tiết tấu dưới áo choàng của hắn.
A, cái đuôi lộ ra rồi.
“Khách nhân? Khách nhân?”
“… Ngại quá.” Ninh Hữu Lí thu hồi ánh mắt, nhìn về phía sạp hàng nhỏ trước mặt hắn, “Ngươi ở đây có t.h.u.ố.c trị thương nào mà nơi khác không mua được không?”
“Thuốc trị thương?”
Nam nhân ngẩng đầu lên, không biết có phải do góc độ hay không, đôi mắt màu hổ phách kia xẹt qua một tia sáng vàng nhàn nhạt, khiến hắn trông càng thêm vô tội, “Là ai bị thương sao?”
Ninh Hữu Lí liếc hắn một cái, không trả lời.
Nam nhân lại cười cong mắt, “Ai nha, ta thuận miệng hỏi thôi, mạo phạm đừng trách móc!”
Ninh Hữu Lí chớp chớp mắt, trên thực tế, nàng bị người này nhắc nhở —— nếu có người hỏi, nàng nên miêu tả hình tượng cá lớn thế nào? Nếu lại gặp phải y sư chuyên nghiệp như Mạc Uổng Sinh, vừa nghe là chữa bệnh cho động vật, liền lật bàn không làm thì biết làm sao?
Vậy thì bịa một cái vậy.
“Là người trong nhà bị thương.” Ninh Hữu Lí suy tư, chậm rãi nói. Vừa hay, khớp với cái “trong nhà” mà nàng nói với Mạc Uổng Sinh.
Nam nhân làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
“Coi như là đệ đệ của ta đi, tính tình chẳng ra gì, bảo nó không được leo lên nóc nhà lật ngói bay nhảy mà không nghe, kết quả ngã xuống, bị đá sỏi bén nhọn làm bị thương ngực.” Ninh Hữu Lí càng bịa càng thuận, “Cũng không biết sao nữa, dùng kim sang d.ư.ợ.c tốt nhất cũng không thấy khỏi.”
Nhưng chẳng phải là con cá lớn tính tình táo bạo, cũng không biết nó làm thế nào mà tự rước lấy thương tích đó sao.
“Ta hiểu rồi ~” Nam nhân gật gật đầu, tiện tay cầm lấy một cái túi vải từ trên sạp, “Vừa hay, ta hôm nay mang theo một loại thảo d.ư.ợ.c có thể trị thương, tên là ‘Song Khô’.”
Nói xong, hắn cẩn thận liếc nhìn Ninh Hữu Lí một cái, phát hiện nàng không có phản ứng gì mới lại nở nụ cười.
“Loại cỏ này có thể trực tiếp dùng nước sôi sắc lên, uống nước sắc, rồi đem bã t.h.u.ố.c giã thành bùn đắp lên vết thương, ở chỗ chúng ta —— quê ta, đ.á.n.h nhau đến mức vết thương sâu thấy cả xương cũng không quá ba ngày là khỏi.”
Ninh Hữu Lí nhận lấy Song Khô Thảo, hồ nghi mà liếc nam nhân một cái.