Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 75



 

Quê hắn toàn người thế nào vậy, hung hãn đến thế, đ.á.n.h nhau còn thấy cả xương?

 

Nàng nhìn trong tay ước chừng hơn một trăm cây thảo dược, không thể không nói, loại thảo d.ư.ợ.c này đẹp một cách quỷ dị, màu sắc diễm lệ làm nó trông không giống để cứu người, mà giống để hại người hơn.

 

Điểm này rất hợp với cái tên.

 

“Bán thế nào?” Cứ coi như ngựa c.h.ế.t là ngựa sống mà chữa đi.

 

“Ta thấy cô nương với ta có duyên, chỉ cần hai mươi khối linh thạch là được.” Nam nhân vươn hai ngón tay, cười đến xán lạn.

 

“Ồ…” Ninh Hữu Lí chậm rãi đem đồ vật đặt lại, “Vậy ta, không mua.”

 

Quả nhiên thấy được bộ dạng há hốc mồm của nam nhân.

 

Sự tình khác thường ắt có yêu. Theo lẽ thường, d.ư.ợ.c liệu quý giá như vậy ở Quỷ Thị giá trung bình thường là 200 linh thạch trở lên.

 

Người này chịu dùng giá thấp như vậy để bán trân phẩm cho nàng, chẳng lẽ là có âm mưu?

 

Ninh Hữu Lí nhìn về phía nam nhân ánh mắt càng thêm cảnh giác.

 

Nam nhân còn đang không rõ nguyên do mà gãi đầu, “Cô nương, hai mươi khối linh thạch cũng không hợp? Nếu không… mười lăm khối?”

 

“Mười khối?”

 

“Tám khối?”

 

“Năm khối?”

 

“… Ba khối?”

 

“Thành giao.” Ninh Hữu Lí bình tĩnh mà cầm lại d.ư.ợ.c liệu trong tay, có hời không chiếm là đồ ngốc.

 

“A? Hảo, hảo…” Nam nhân ngơ ngác mà nhìn Ninh Hữu Lí, thẳng đến khi trong tay bị nhét ba khối linh thạch.

 

“Cô nương, ngươi… còn muốn xem thêm gì khác không?” Hắn lúc này mới hoàn hồn lại, chậm rãi nắm tay lại.

 

“Không cần.” Ninh Hữu Lí lắc đầu, “Ta lần sau tới lại xem.”

 

Nói xong, nàng xoay người định đi, lại bị nam nhân bắt lấy cổ tay.

 

Nàng quay đầu lại liếc một cái, nam nhân lập tức như bị điện giật mà buông tay, ánh mắt lộ ra vẻ chờ đợi đáng yêu, “Vậy cô nương chừng nào thì lại đến?”

 

Ninh Hữu Lí nhìn hắn một cái, trong lòng nghi hoặc dâng lên, nhưng vẫn trả lời hắn: “Trong tháng này sẽ lại đến.”

 

“A.” Nam nhân ngoan ngoãn gật đầu, không quên bổ sung một câu: “Vậy ta lần sau mang thêm nhiều Song Khô Thảo, nếu cô nương thấy dùng tốt thì lại đến lấy nha.”

 

Ninh Hữu Lí ừ một tiếng, rồi cứ thế rời đi.

 

Nam nhân còn lại ở quầy hàng tháo mũ choàng xuống, lộ ra một đầu tóc xám hơi xoăn, trong đó còn có vài sợi như là nhuộm highlight màu trắng.

 

Đáng chú ý nhất, tự nhiên là cặp tai thuộc họ ch.ó trên đỉnh đầu hắn.

 

“Không đúng a…”

 

Nam nhân hơi kéo khăn che mặt xuống một chút, cúi đầu ngửi ngửi đầu ngón tay, cái mũi hơi hơi co động.

 

Hắn thu lại ý cười ban nãy, đôi mắt màu hổ phách nheo lại, ánh mắt trở nên có chút lạnh thấu xương.

 

“Trên người cô nương vừa rồi… tựa hồ có khí vị của Ma Tôn?”

 



 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ninh Hữu Lí vừa tới gần Tiên Ngư Lâu, liền thấy một đám người tụ tập trước lầu, như là đang thảo luận sôi nổi điều gì đó.

 

Thân là lão bản, nàng sợ là việc buôn bán xảy ra vấn đề, lặng lẽ sáp lại gần hóng chuyện.

 

“Tiên Ngư Tử lão cũng không ra mặt bao giờ, Tiên Ngư Lâu này thật sự có chủ nhân sao?”

 

Tiên Ngư Tử? Ai?

 

“Đương nhiên là có, Thị Tư đại nhân còn cử người hỗ trợ trông chừng, chẳng phải là biểu lộ muốn che chở Tiên Ngư Tử sao?”

 

“Cũng phải. Bỏ mặc hai năm không thấy người, hàng hóa của Tiên Ngư Lâu chất lượng thật không chê vào đâu được.”

 

“Còn không phải sao, các ngươi nghe nói không, đại năng của Nam Mô Phái luyện đan luôn cần trân tài kỳ bảo, lúc trước phải đi khắp nơi tìm kiếm, mấy năm nay tuy rằng cũng tìm, nhưng đã cố định mua một phần ở Tiên Ngư Lâu của Quỷ Thị.”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

“Ồ! Nam Mô Phái ta biết, phái bọn họ thích lấy đồ vật trên người dị thú để luyện đan, d.ư.ợ.c hiệu đều hiếm lạ cổ quái.”

 

“Vậy thì chẳng trách, Tiên Ngư Lâu đến Ẩn Ngư còn có, nếu là ta, ta cũng không muốn tốn sức đi khắp nơi tìm tài liệu.”

 

Ninh Hữu Lí âm thầm gật đầu, từ khi nguồn hàng nàng cung cấp phẩm chất ưu tú, số lượng khả quan, thanh danh đã vang xa, quả thực có không ít cao nhân của môn phái khác đến chỗ nàng đặt hàng, thậm chí còn viết thư tín cho nàng. Xuất phát từ việc không muốn bại lộ thân phận, mỗi lần nàng đều để chưởng sự thay mặt mình dùng thân phận Tiên Ngư Lâu để hồi đáp.

 

Vậy những người này tại sao lại tụ tập ở đây…?

 

Ninh Hữu Lí ngẩng đầu nhìn lên lầu, cũng không thấy có gì dị thường, liền ung dung đi vào như một khách nhân bình thường.

 

Đám người ngoài cửa vẫn tiếp tục: “Vừa rồi Thị Tư đại nhân đi vào, các ngươi đều thấy?”

 

“Không giả được, ta tận mắt nhìn thấy.”

 

“Kỳ lạ, chẳng lẽ Tiên Ngư Tử thật sự lộ diện…”

 

“…”

 

Ninh Hữu Lí đi vào trong lầu, thấy chưởng sự đứng ở chỗ lan can lầu hai, làm cái thủ thế “mời” ý bảo nàng đi lên.

 

Nàng đi qua, không quên hỏi một câu: “Bên ngoài sao lại tụ tập một đám người như vậy?”

 

“Ồ, cái này, ở Quỷ Thị thường xuyên có người tụ tập lại tán gẫu, truyền tai nhau những tin tức mình biết, đặc biệt là giá cả các loại trân tài hoa bảo, khắp nơi đều có thể thấy.” Chưởng sự thong dong nói.

 

Hiểu rồi, chuyên môn hỏi thăm tăng giá giảm giá.

 

“Ta vừa nghe bọn họ nói ‘Tiên Ngư Tử’… Đó là ai vậy?” Ninh Hữu Lí lại hỏi.

 

“Là cô nương đó a.” Chưởng sự lại cười ha hả nói.

 

“Ta?” Ninh Hữu Lí nhướng mày.

 

“Đúng vậy, cô nương chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác, mọi người lại không biết nên xưng hô ngài thế nào, liền lấy tên Tiên Ngư Lâu để đặt danh hiệu cho ngài.”

 

“Ồ…” Ninh Hữu Lí hiểu ra, tựa như Linh Châu Tử, Vô Lượng Tử vậy, là loại xưng hô chân nhân nổi danh trong tiểu thuyết huyền huyễn.

 

Khoan đã, Tiên Ngư Lâu lấy từ “cá mặn” (tiên ngư), vậy bây giờ nàng chính là…

 

Cá Mặn Tử??

 

Biểu tình của Ninh Hữu Lí có chút vi diệu, cũng may người ở đây không hiểu “cá mặn” nghĩa là gì.

 

Chưởng sự tiếp tục dẫn nàng vào trong, “Nói mới nhớ, cô nương, từ lần trước ngài đi, Thị Tư đại nhân của chúng ta vẫn luôn muốn gặp lại ngài. Ngài ấy vừa mới đến, đang ở bên trong ——” nói xong, hắn một tay đẩy cửa ra, không cho Ninh Hữu Lí chút thời gian phản ứng nào.

 

Một thân ảnh thâm trầm lọt vào tầm mắt Ninh Hữu Lí.

 

Lại nghe thấy tiếng “kẹt” một cái, chưởng sự vô cùng hiểu ý mà đóng cửa lại, tự mình đi ra ngoài.

 

Chỉ để lại Ninh Hữu Lí cùng Tư Diễn ở trong phòng.