Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 90



 

Đây là lần thứ tư.

 

Ninh Hữu Lí men theo đường vòng đi vòng lại, dọc đường cũng chưa thấy mấy người, yên tĩnh đến có chút quỷ dị.

 

Bất quá ngược lại có thể thấy không ít tiên hạc —— tiên hạc cưỡi của các ngọn núi đều do Dị Thú Viên đào tạo, từng con một đều được huấn luyện lâu, tính tình tốt, mỗi khi đi một đoạn đường là có thể thấy ba bốn con. Thường thường còn có thể thấy chúng nó nghênh ngang đi qua ven đường, tự do tản mạn, làm người ta nhìn cũng có chút hâm mộ.

 

Ở phương diện nào đó, công tác ở Dị Thú Viên còn nhẹ nhàng hơn Linh Vân Trì một chút.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Ví dụ như Linh Vân Trì tuy rằng quản lý độ khó thấp, nhưng mỗi tháng đều có chỉ tiêu công tác; Dị Thú Viên thì lại không, Dị Thú Viên chỉ cần giao nộp dị thú cần thiết khi có yêu cầu, ngày thường chỉ cần lo tốt vườn của mình là được.

 

Một đường đi tới, bên ngoài mỗi chuồng thú đều treo tên đệ tử quản lý, khác với kiểu nhận thầu thống nhất mười bảy ao của Linh Vân Trì, quy định của Dị Thú Viên là một người một chuồng, trách nhiệm thuộc về cá nhân!

 

Quả nhiên, nếu là chọn theo số lượng đồng nghiệp, nàng vẫn sẽ chọn Linh Vân Trì.

 

Một người tuy rằng bận một chút, nhưng sự tiện lợi do tự do mang lại là không thể đong đếm…

 

“Gia vị đâu? Vừa mới lấy tới mà!”

 

“Ngươi dịch sang bên kia chút, ta ngồi xổm không được.”

 

“Đừng chen lấn a ——”

 

“Mùi này thơm quá, hắc hắc…”

 

“Nhỏ như vậy, một người một miếng là được, lát nữa đừng có tranh!”

 

“…”

 

Náo nhiệt cũng là thật sự náo nhiệt.

 

Ninh Hữu Lí đi đến trước cửa một nơi gọi là “Phụng Điểu Quán”, hấp dẫn nàng dừng chân, không chỉ là tiếng người ồn ào bên trong, còn có hương khí vô cùng mỹ diệu, làm người ta thèm nhỏ dãi…

 

Giờ này, ăn cơm?

 

Ninh Hữu Lí nghi hoặc nhìn mặt trời, bây giờ ước chừng cũng mới 10 giờ sáng, đây là cơm sáng hay là cơm trưa?

 

Giữ lễ tiết, nàng gõ gõ cửa.

 

Ngay sau đó, bên trong vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn độn, xen lẫn tiếng nói chuyện đè nén, vô cùng hỗn loạn. Trong quá trình này dường như có người đụng phải cái gì, phát ra tiếng kêu sợ hãi, dẫn phát một tràng tiếng hô, đại môn thế mà bị người từ bên trong lập tức phá ra.

 

Một thứ gì đó vàng óng lộng lẫy “Vèo” một cái bay ra, tiện thể gắp theo hai cây xiên gỗ.

 

Ninh Hữu Lí ngạc nhiên, phản ứng của thân thể còn nhanh hơn cả tư tưởng, tóm một cái đã bắt được một cây xiên tre, cũng cứu được vật thể không rõ màu vàng óng kia.

 

“Hay!”

 

Một đệ tử thủ viên bay nhanh vọt tới bên cạnh nàng, hai tay thành kính nhận lấy vật màu vàng óng, ngữ khí đầy cảm kích: “Thật cảm ơn vị sư muội này! Lát nữa có phần của ngươi!”

 

??? Cái gì với cái gì?

 

Ninh Hữu Lí lúc này mới có thời gian thấy rõ thứ mình vừa bắt được là cái gì —— một con chim, chuẩn xác mà nói, là một con chim quay da giòn.

 

Hương khí vừa rồi ngửi được, hình như chính là từ trên vật này truyền đến…

 

Lại có một đệ tử khác đi ra, kéo kéo quần áo của đệ tử này, thấp giọng nói: “Hình như không phải người trong viên của chúng ta…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tuy nói chế phục của ngoại môn đệ tử Linh Vân Phong là thống nhất màu xanh nhạt, nhưng hoa văn thêu trên vạt áo của ngoại môn đệ tử phụ trách các lĩnh vực khác nhau cũng không giống nhau. Giống như Linh Vân Trì, thêu là hoa văn sóng nước; Linh Vân Điền thêu là cỏ cây; Dị Thú Viên là chim bay thú chạy… Vừa nhìn lướt qua, liền hiểu rõ.

 

Chúng đệ tử hoảng sợ nhìn Ninh Hữu Lí, một mực cảnh giác.

 

Ninh Hữu Lí ánh mắt lướt qua từng người bọn họ, nàng tới đây quá ít, xác thực không có gương mặt nào quen thuộc.

 

Đệ tử cầm chim quay rốt cuộc ngẩng đầu, đ.á.n.h giá Ninh Hữu Lí một lúc lâu, kinh ngạc nói: “Đây không phải là Ninh sư muội của Linh Vân Trì sao?”

 

Ninh Hữu Lí không trả lời hắn, mà là hơi hơi mỉm cười, “Các vị sư huynh sư tỷ sao lại tụ tập ở đây —— Phụng điểu là chim gì vậy?”

 

Nàng chỉ thuộc 《 Linh Vân Trì Lục 》, không hiểu biết lắm về dị thú, nhưng mà, loại chim này nướng lên cũng thật thơm.

 

Không nghĩ tới đệ tử kia sắc mặt thay đổi, nói:

 

“Đều là đạo hữu Linh Vân Phong, ngươi cũng đừng ra ngoài nói lung tung!”

 

“Con phụng điểu này, con phụng điểu này… là tự mình đ.â.m đầu vào trong nước c.h.ế.t đuối!”

 

Tác giả có lời muốn nói: Cái gọi là lạm dụng chức quyền để ăn…

 

Ăn Linh Ngư linh thú mình nuôi, hoặc là gặm linh thảo linh quả mình trồng, ở Linh Vân Phong đã là bí mật mà ai cũng biết.

 

Chỉ cần đừng ăn loại quá hiếm.

 

Dù sao cũng là tự tay mình nuôi lớn, số lượng lại nhiều, dưới tiền đề bảo đảm cung ứng mà ăn một chút hoàn toàn không thành vấn đề, bề trên cũng mắt nhắm mắt mở, không có quy định c.h.ế.t.

 

Dù vậy, mọi người cũng đều là ăn trộm, dù sao để người ngoài thấy cũng không tốt, không dám trắng trợn táo bạo.

 

Nhưng mà… đệ tử thủ viên này hoảng loạn như vậy, liền có chút kỳ quái.

 

“C.h.ế.t đuối?” Ninh Hữu Lí nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười, “Nhưng ta chỉ muốn hỏi phụng điểu là chim gì, ta còn chưa từng gặp qua.”

 

Thần sắc các đệ tử thủ viên cứng đờ, nửa ngày không nặn ra được một chữ.

 

Hệ thống rất nhanh cho nàng đáp án: 【 Sản phẩm nướng này lúc còn sống tên là “Phụng điểu”, độ hiếm: Hiếm có. 】

 

Trong năm cấp bậc phân chia nhân tạo là Tầm thường, Tốt, Ưu, Hiếm có, Tuyệt thế, thì Hiếm có đã là độ hiếm đứng thứ hai.

 

Ninh Hữu Lí hiểu ra vì sao đám người này lại hoảng loạn như thế —— nếu như bị phong chủ hoặc thủ tịch biết bọn họ nướng linh vật hiếm có, không nghiêm trị cũng phải vào phòng tối diện bích ba ngày.

 

Nàng là một ngoại nhân, không cẩn thận phát hiện bí mật của bọn họ, liền sẽ bị…

 

“Ninh sư muội, ta nhớ ra ngươi rồi!” Đệ tử cầm chim quay lại đây lôi kéo làm quen, “Linh Ngư ngươi mang tới lúc trước ăn ngon thật sự, mọi người đều cảm thấy vị cá đó còn ngon hơn cả Linh Ngư hiếm có.”

 

Liền sẽ bị lôi kéo?

 

Còn tưởng là “diệt khẩu” linh tinh… Ninh Hữu Lí kinh ngạc nhìn hắn một cái, “Linh Ngư hiếm có ta còn chưa được nếm qua, sư huynh có kiến giải gì?”

 

Đệ tử thủ viên vỗ đầu một cái, lộ ra biểu tình tự phỉ nhổ mình.

 

Lỡ lời rồi.

 

Ninh Hữu Lí hiểu rõ, xem ra người quản lý Linh Vân Trì đời trước có quan hệ không tồi với Dị Thú Viên.

 

Nàng tốt bụng không tiếp tục đề tài này nữa, mà là nói rõ ý đồ đến của mình, chờ đợi bọn họ đáp lại.