Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 91



 

Nói thêm gì nữa, gốc gác của nhóm người này đều sắp bị lật tẩy.

 

“Ngươi muốn thịt thú à? Cái này dễ nói!” Đệ tử thủ viên cảm động đến rơi lệ, quay đầu đưa Ninh Hữu Lí tới nơi cất giữ thịt thú.

 

Phòng lạnh băng, thịt thú tươi mới được đóng gói trong mấy cái sọt lớn, bên trên dán giấy viết tên dị thú.

 

“Chỗ này nếu còn chưa đủ tươi, Ninh sư muội cứ việc đi chuồng khác chọn, chúng ta làm thịt tại chỗ!”

 

“Vậy thì không cần…” Ninh Hữu Lí uyển chuyển từ chối đề nghị này, kiểm tra một phen độ tươi mới của thịt thú, lại dưới sự trợ giúp của hệ thống kiểm kê độ hiếm của chỗ thịt này, vừa lòng gật gật đầu, “Chừng này đã rất nhiều, đa tạ sư huynh.”

 

Đây tính là giao dịch lén ngoài công việc, có qua có lại, chờ có rảnh nàng cũng phải mang hai sọt cá đến làm tạ lễ mới được.

 

“Vậy… Sư muội không còn chuyện gì khác?”

 

“Ừm, không còn.”

 

Ninh Hữu Lí lưng mang ánh mắt cảm động đến tột đỉnh của các đệ tử thủ viên, vừa muốn đi, giây tiếp theo lại xoay người nói: “Nhưng mà, các sư huynh có thể dọn dẹp tạp vật trong ao hồ một chút không? Nước Linh Vân Trì của ta cũng vì vậy mà ô trọc không ít.”

 

Chúng đệ tử rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, “Dễ nói dễ nói.”

 

Trước khi đi, Ninh Hữu Lí trơ mắt nhìn đệ tử kia xé con chim quay, rồi bị nhét cho cái đùi phụng điểu.

 

Béo ngậy…

 

“Ninh sư muội.” Đệ tử thủ viên thần bí mà kề sát lại, nhét vào tay nàng một cái túi gói bằng lá vĩ.

 

Ninh Hữu Lí đang giơ cái đùi gà: “… Đây là cái gì?”

 

“Ngươi trở về sẽ biết.” Đệ tử kia lộ ra một nụ cười thần bí, “Ngươi sớm muộn gì cũng dùng được, dùng tốt thì lại đến tìm sư huynh lấy.”

 

“…” Nghe có vẻ như là thứ gì đó rất ghê gớm.

 

Cứ như vậy, Ninh Hữu Lí cầm một cây đùi chim trở lại ao thứ nhất, Tô Dư Xuyên xa xa thấy, tò mò trồi đầu lên.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Một người một cá hai mặt nhìn nhau.

 

“Hay là… cho ngươi ăn?” Ninh Hữu Lí đưa cái đùi chim về phía mặt nước, Tô Dư Xuyên theo thói quen ngửa đầu, lại thấy cái đùi chim giữa đường lại rụt trở về.

 

Trở lại miệng Ninh Hữu Lí.

 

Tô Dư Xuyên trợn tròn mắt.

 

“Thôi.” Ninh Hữu Lí c.ắ.n đùi chim, nói chuyện có hơi mơ hồ, “Nhiều dầu nhiều muối, cho ngươi ăn không tốt lắm. Mà nói chứ, ướp liệu cũng thơm thật, xem ra đám người Dị Thú Viên đều là tay nghề quen…”

 

Nói xong, nàng từ túi gấm móc ra mấy quả gia quả ném vào trong nước.

 

“Vẫn là ăn cái này đi, có dinh dưỡng.”

 

Tô Dư Xuyên: “…”

 

Nói thật, mấy ngày nay hắn không phải ăn quả, thì cũng là uống t.h.u.ố.c dùng kèm quả, trong miệng đã nhạt như nước ốc.

 

Vì thế Tô Dư Xuyên lờ đi, thẳng tắp nhìn chằm chằm Ninh Hữu Lí —— cái đùi chim trong tay nàng.

 

Hắn muốn cho nữ nhân này có cảm giác tội lỗi.

 

Ninh Hữu Lí chú ý tới tầm mắt của cá lớn, đem cái đùi chim không còn thịt lấy ra.

 

“Ngươi cũng không thể ăn xương cốt đi…”

 

Ninh Hữu Lí tại chỗ đem xương cốt vùi xuống làm phân bón, quay đầu lại xách một sọt thịt thú lấy từ Dị Thú Viên ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Dư Xuyên không khỏi ngẩn ra.

 

Thịt thú tươi mới tỏa ra linh khí nồng đậm, dường như còn có vài phần hơi nóng, hoa văn cơ bắp xinh đẹp trên đó cùng với lớp mỡ vừa phải hình thành hoa văn tinh mỹ, làm người ta vừa thấy đã thấy rất ngon.

 

Bất quá, cũng quá nhiều?

 

Tô Dư Xuyên, người mỗi ngày đều được cho ăn, có chút lo lắng, nếu hắn đều ăn hết, có thể hay không làm người ta hoài nghi?

 

Giờ phút này, Ninh Hữu Lí lại đang rối rắm một vấn đề khác.

 

“Là trực tiếp ăn sống, hay là gia công một chút rồi ăn?”

 

Quả thật, ăn sống có thể giữ lại linh khí nguyên bản nhất, nhưng cảm giác có nhiều vấn đề. Ví dụ như có ký sinh trùng gì đó, hoặc là cá lớn ăn thịt tươi xong trở nên kén ăn, đều rất làm người ta lo lắng…

 

Tô Dư Xuyên nghe thấy lời Ninh Hữu Lí, hồi tưởng lại lúc mình còn ở Hà Uyên, từng nuốt vô số linh vật, là sống hay chín, đối với hắn mà nói cũng không ảnh hưởng.

 

… Hắn thật sự không nghĩ tới thiếu nữ sẽ suy nghĩ vấn đề này.

 

Tô Dư Xuyên nhìn Ninh Hữu Lí đi tới đi lui trên bờ, bộ dạng tựa hồ rất rối rắm, hồi lâu mới quyết định:

 

“Vẫn là nướng đi.”

 

Tô Dư Xuyên: Cũng đúng.

 

Ninh Hữu Lí bắt đầu lượm lặt củi lửa từ cây cối xung quanh, thuận lợi tìm ra mồi lửa, nhóm lên một đống lửa trại nhỏ.

 

Sau đó, nàng rửa sạch bội kiếm nhập môn, đem thịt thú thái thành khối nhỏ, xiên vào que gỗ vót nhọn, lại cắm xiên vào đất nghiêng nghiêng dựa vào đống lửa, một cái giá nướng BBQ đơn giản liền hoàn thành.

 

Ngọn lửa l.i.ế.m láp mỡ thịt, phát ra tiếng xèo xèo, cũng theo đó là hương thơm của mỡ tan ra bốc lên, mới đó mà đã làm người ta thèm thuồng.

 

“Không nghĩ tới còn rất thơm?”

 

Ninh Hữu Lí cảm thấy ngạc nhiên vì vị ngon vượt quá mong đợi của thịt thú, suy nghĩ một phen, lại xiên thêm mấy xiên thịt xen kẽ gia quả và Kim Phất Châu.

 

Ăn thịt không sợ ngấy.

 

Ninh Hữu Lí bên này bận rộn khí thế ngất trời, cho dù cách một lớp nước, Tô Dư Xuyên cũng ngửi thấy mùi thịt và hương quả mê người này, theo bản năng bơi lại gần một chút.

 

… Tuyệt đối không phải hắn không thể kháng cự.

 

Ninh Hữu Lí cẩn thận xoay que gỗ, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm lửa, sợ ngọn lửa không dễ khống chế này làm cháy xém miếng thịt mỏng.

 

Cũng không biết nam chủ gần đây có đột phá không, nếu có thể lấy lửa của hắn tới nướng thịt, khẳng định tiện lợi…

 

Không không không.

 

Ninh Hữu Lí xua đi ý tưởng thái quá đột nhiên hiện lên trong đầu, thứ này một lần lạ, hai lần quen, vẫn là nàng tự mình luyện đi.

 

Tô Dư Xuyên cứ thế nhìn Ninh Hữu Lí lắc đầu lẩm bẩm, rất bực bội không biết nàng đang nghĩ gì, thẳng đến khi thấy nàng từ túi gấm móc ra một túi đồ.

 

“Cũng không biết cho cái gì…”

 

Ninh Hữu Lí nhanh nhẹn mở sợi tơ ra, lá vĩ mở ra, lộ ra bột phấn màu nâu sẫm bên trong.

 

“Gia vị?” Nàng có chút kinh hỉ.

 

Tô Dư Xuyên phản xạ có điều kiện mà lùi lại hai thước.

 

Hắn vẫn còn nhớ rõ tình hình thiếu nữ bắc nồi chuẩn bị nấu hắn, sao lại ——?

 

Hắn cũng đâu có trêu chọc nàng?

 

Ninh Hữu Lí dính một chút nếm thử, lúc mở túi lá ra, nàng cũng đã có thể ngửi thấy hương khí độc đáo của bản thân bột phấn, kia tựa hồ là được nghiền từ một loại thực vật nào đó, trong hương cỏ có chứa một chút tê và hăng, có hơi giống tiêu xay, nhưng so với tiêu xay thì đậm vị hơn.