Ta Trở Thành Quân Kỹ Vì Ngài

Chương 1: Ta Trở Thành Quân Kỹ Vì Ngài



“Tiểu thư, nô tì không thể chịu nổi cuộc sống này thêm nữa...”

“Thứ lỗi cho Cát Tường, ta không thể chăm sóc người được nữa.”

Ngày thứ năm ở doanh trại, ta và nha hoàn Cát Tường đều hiểu rõ chẳng còn ai đến cứu chúng ta.

Khi chiều tối buông xuống, nàng đã lạy khấu đầu trước mặt ta.

Rồi bất ngờ lao đầu vào cọc gỗ của lều.

Ta ngồi thu mình trong góc, nhìn m.á.u của nàng chảy ra, cả người nàng cứng đờ không cử động được.

Ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi.

Cha mẹ và ca ca ta đều bị Thẩm Lăng Phong ra lệnh ngũ mã phanh thây.

Tất cả 74 người trong Hộ quốc công phủ đều bị treo cổ trên tường thành.

Còn ta đã quỳ lạy hàng nghìn lần, mà cũng không lay chuyển được lòng ông ta.

Vị phu quân bên ta suốt ba năm, cũng theo người con gái hắn yêu, chính tay đưa ta đến doanh trại này...

Nước mắt trong ta chẳng thể rơi nổi nữa.

“Cát Tường, ngươi hãy tin ta, chỉ một ngày nữa thôi, chúng ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn...”

Ta chán nản đứng dậy, đôi chân tê rần. Tay vuốt ve mắt Cát Tường.

“Tuýt, tuýt...”

Tiếng còi doanh trại vang lên.

Những cô gái bên cạnh ta đều khóc trong tuyệt vọng.

Ngay lập tức, cửa lều bị quật lên, đám binh lính vừa tập luyện xong lao vào, người đầy mùi mồ hôi.

Trong lều vang lên tiếng khóc rống, cảnh tượng như ác mộng dưới địa ngục.

Th.i thể Cát Tường bị kéo ra ngoài, ta cười mỉa mai rồi tùy ý nằm xuống đất, chủ động xé rách manh áo mình mặc.

Ta đang chờ đợi.

Chờ hắn không thể nhịn được nữa.

Quân kỹ là người có địa vị thấp kém nhất, đôi khi xinh đẹp cũng là tai họa. Chính điều đó khiến ta chịu đựng biết bao nhục nhã suốt mấy ngày qua.

Nhưng chỉ có vậy mới giúp ta có được cơ hội trả thù.

Ta sẽ thoát khỏi chốn bẩn thỉu này.

Từng bước, từng bước trở về kinh đô.

Chính tay ta sẽ chấm dứt mọi oan ức này!

Hắn vẫn đứng im, chăm chú nhìn ta.

Ta dựa vào vai một tên lính, cũng nở nụ cười nhẹ nhìn hắn.

Trong thâm tâm, ta hiểu rõ, xuất thân cao quý của mình dù ở hoàn cảnh nào cũng không đổi được.

Chuyện này càng khiến những kẻ đàn ông khát khao chinh phục.

Một người, hắn vẫn đứng yên.

Hai người, hắn vẫn như vậy, nét mặt sắt đá không thay đổi.

Trái tim ta lặng đi, nếu thất bại...

“Cút!”

Khi người thứ ba vừa hoàn thành, cuối cùng y có động thái.

Y bước tới, đá văng tên đang đè ta xuống, thô bạo nắm tay ta nhấc lên.

“Ngươi rẻ rúng đến thế sao?”

Lông mày hắn nhíu lại, nhìn nụ cười trên mặt ta mà nghiến răng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thở phào, dựa vào lòng hắn, mỉm cười nói: “Quân kỹ vốn rất rẻ, tướng quân biết rõ chứ?”

Khi binh lính vào lều, tất cả đều cởi bỏ quân phục, không phân biệt cấp bậc, để tránh quân kỹ sinh ra ý nghĩ không đúng đắn.

Nhưng ta vẫn nhận ra hắn, nhất là từ phong thái quyền uy của người đứng đầu.

Chắc chắn hắn là người có địa vị cao nhất nơi này.

Đặc biệt, giữa hàng trăm quân lính, hắn là người đầu tiên chiếm được ta.

Với một quân kỹ xinh đẹp như ta, người đầu tiên là điều quan trọng nhất.

Ngày hôm sau, khi ta khẽ thì thầm vào tai hắn muốn làm người của hắn, liền bị tát mạnh.

Hắn ghét bỏ nói với ta: “Ngươi xứng sao?”

Sang ngày thứ ba, hắn không thèm đụng tới ta nữa, đó là lời cảnh báo rõ ràng.

Vậy nên ta chỉ cười—lần đầu tiên kể từ khi đến đây.

Ta đang khiêu khích hắn.

Ngày thứ tư, hắn vẫn phớt lờ ta.

Ta vẫn cười, tiễn hắn đi để người khác đến.

Cuối cùng, đến ngày thứ năm, ta chiến thắng.

“Nếu ngươi còn dám quyến rũ tên khác, ta nhất định sẽ xé xác ngươi.”

Hắn mắng rồi ôm ta ra khỏi lều, mặc cho đám binh lính nhìn nhau đầy ngần ngại.

Mặt trời dần lặn sau đỉnh núi.

Khoảnh khắc đó, ta muốn khóc, vội cắn vai hắn.

Mùi m.á.u tanh và vị rỉ sét xộc vào khoang miệng, lần đầu sau bao ngày, ta rơi nước mắt.

“Tại sao ngài... không đến sớm hơn...”

Nếu vậy, Cát Tường đã không phải chết...

Thực ra, ta đã đánh giá thấp thân phận của hắn.

Ta luôn nghĩ hắn chỉ là một tiểu tướng.

Không ngờ y có thể đích thân chọn quân kỹ, trực tiếp đưa về lều mình.

Chỉ cần thăng chức, y có thể đứng đầu hàng ngàn quân lính.

Người đứng đầu hàng ngàn quân lính chắc chắn là tướng quân.

Nói cách khác, y chỉ cách vị trí tướng quân một bước.

Nhưng bước ấy khó khăn như lên trời.

Trừ khi... gi.ết tướng quân.

“Doanh Cơ, nhớ tên ta.”

Người đàn ông đặt ta lên giường, nhìn thẳng vào mắt ta như muốn dò ý.

Trong doanh trại có rất nhiều quân kỹ muốn đổi vận.

Nhưng chẳng ai táo bạo như ta, chắc đây là lần đầu hắn thấy.

“Ngươi có ý đồ gì?”

Ta chỉ mỉm cười, thừa biết mình sở hữu đôi mắt vạn người mê.

Trước đây, Thẩm Lăng Phong rất say mê đôi mắt đó, hắn nói không thể để ai nhìn thấy vì dễ gây hoạ quốc gia.

“Ta là Phương Diệu.”

Ta ôm cổ Doanh Cơ, khẽ nói sát tai.

“Con gái của Hộ quốc công, từng làm Hoàng hậu, giờ chỉ là quân kỹ thấp hèn.”