Ta Trở Thành Quân Kỹ Vì Ngài

Chương 2: Ta Trở Thành Quân Kỹ Vì Ngài



“Doanh Cơ, liệu ngươi có thể giúp ta đảo chính Thẩm Lăng Phong không?”

Doanh Cơ đẩy ta ra, lùi vài bước loạng choạng.

Đôi mắt sắc lẹm như sói nhìn ta đầy nghi hoặc.

Hắn thông minh, hiểu mục đích ta.

Ta muốn quyến rũ người trong doanh trại, để họ làm việc cho mình.

Năm đó gia tộc ta từng dìu Thẩm Lăng Phong lên ngôi.

Bây giờ ta cũng muốn hạ bệ hắn.

“Phản nghịch đó! Ngươi không sợ ta sẽ ghét ngươi sao?” Doanh Cơ bóp cổ ta.

“Sợ?”

Ta ngửa cổ cười điên dại, kiên định nhìn hắn.

Sao phải sợ chứ?

“Năm 13 tuổi, ta thầm thương trộm nhớ Thẩm Lăng Phong, 15 tuổi kết nghĩa vợ chồng. Bên nhau ba năm, cuối cùng ta nhận được gì?”

“Tru di cửu tộc! Cha và ca ca giúp hắn lên ngôi cũng bị ngũ mã phanh thây!”

“Còn ta, bị hàng trăm tên lính hãm hại, thấp hèn như bùn. Ngươi nói xem, ta phải sợ gì?”

Bàn tay trên cổ ta từ từ lỏng ra.

Lên được vị trí đứng đầu hàng nghìn binh lính, hắn không thể không có tham vọng, cũng chẳng thể không nghi ngờ.

Nếu ta còn giấu diếm mưu toan, sợ chưa kịp thoát khỏi doanh trại đã bị hắn giết.

Dù sao ta cũng xuất thân từ đó.

Ta cười thật tươi, mu bàn chân trắng ngần cong lên, đá nhẹ vào bắp chân hắn.

“Nếu ngươi sợ thì cứ giả vờ không biết đi.”

“Xem thử một nữ nhân như ta có thể làm được gì nào?”

“Bỏ qua tất cả, ngươi không muốn thử chà đạp nữ nhân của hoàng đế sao?”

Doanh Cơ nhìn ta chăm chú, lâu lắm không nói gì.

Nhưng ta nhìn thấy sự thích thú trong đáy mắt hắn.

Vì thế, ngay trong đêm ấy, thư của ta được bồ câu gửi về kinh đô.

“Diệu Diệu!”

Thẩm Lăng Phong tỉnh giấc, gọi tên người mình đã vứt bỏ năm ngày qua.

Bên cạnh còn có một nữ nhân đang ngủ say, y khoác long bào rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Dường như đêm nào nỗi hoảng loạn cũng dâng trào trong lòng hắn.

Quân kỹ!

Hắn thực sự không muốn nhớ đến những hình ảnh đó nữa.

Khoảnh khắc ấy, hắn còn mong Phương Diệu thuần khiết và nóng nảy cứ c.h.ế.t đi.

“Phương Diệu...”

Thẩm Lăng Phong siết c.h.ặ.t t.a.y vô thức.

Làm sao hắn dám thừa nhận?

Nếu muốn trả thù, hành hạ Phương Diệu, sao hắn lại giữ nàng bên mình? Đâu cần đưa nàng ra khỏi kinh thành?

Nguyên do hắn dứt khoát như vậy.

Là vì hắn sợ bị dằn vặt lương tâm!

Hắn sợ người trong lòng bị phát giác.

Hắn sợ bản thân sinh tình cảm, khiến mọi chuyện vỡ lở.

Nàng là con gái kẻ thù.

Điều đó luôn ám ảnh, nhắc nhở hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù hối hận đến chết, muốn đến doanh trại gặp nàng.

Hắn cũng không thể.

Nhưng hắn sắp phát điên, những cảm xúc ghen ghét, bất an, thương nhớ gần như làm mờ trí óc hắn...

“Nghe nói làm quân kỹ ở doanh trại rất khổ!”

“Phải, cũng có nhiều người c.h.ế.t tại đó rồi!”

“Vậy Hoàng hậu nương nương...”

“Khó nói, nàng ấy xinh đẹp thế kia, bị đưa vào doanh trại chắc chắn nhiều người thèm muốn. Ta chỉ sợ mấy tên đó lợi dụng dục vọng, dùng thủ đoạn ép nàng chết...”

Mấy cung nữ lén thì thầm.

Mỗi câu, mỗi chữ đều lọt vào tai Thẩm Lăng Phong.

Tim hắn như bị bóp nghẹn.

Phỏng đoán cuối cùng cũng có lời giải.

Ý định gi.ết người xé nát tâm trí hắn, gánh nặng sau nhiều ngày cuối cùng vỡ òa.

Hắn không thể cầm lòng nữa!

Thật sự không thể, hắn muốn gặp Phương Diệu, từ ngày nàng rời cung hắn luôn khao khát gặp lại!

“Nghe nói tiền tuyến thắng lợi, trẫm sẽ đích thân đến thưởng cho quân lính!”

Thẩm Lăng Phong ngẩng đầu nhìn vầng trăng giữa đêm, thầm tính kế hoạch.

Coi đó là cái cớ cho bản thân.

Chỉ đơn thuần là đi gặp nàng thôi.

Ở góc tường gần đó, nha hoàn Thúy Nhi lặng lẽ thở phào.

Những lời của Hoàng hậu đã được nàng truyền hết.

Chuyện còn lại, tùy thuộc vào Bệ hạ.

Ngay sau khi chiếm thành trì quân địch, tướng quân lập tức trở về doanh trại tổ chức tiệc mừng với binh lính.

Doanh Cơ đã trao ta cho tướng quân.

Khi đó, ông ta cũng gần 40 tuổi, vị tướng rất hung dữ.

Tướng quân ngạc nhiên trước vẻ đẹp của ta, như thú dữ vồ được mồi, liền nhấc bổng ta lên:

“Uống!”

“Uống!”

“Uống!”

Hàng ngàn quân lính giương giáo, khí thế hào hùng!

Tướng quân vác ta về lều, vừa đến cửa đã thấy Doanh Cơ nhếch miệng cười.

Ta còn nhìn thấy ánh mắt phẫn uất của những người lính phía xa.

Vị tướng quân ấy đâu ngờ rằng, trong những ngày ông ở chiến trường, binh lính dưới trướng ông đều đã trở thành thuộc hạ của ta.

Việc đạp đổ nữ nhân của Hoàng đế dường như đánh thức con quỷ trong lòng Doanh Cơ.

Y làm nhục ta một cách biến thái nhất có thể, bắt ta nhảy múa chân trần mua vui cho binh sĩ.

Không ít lần, y như phần thưởng đưa ta cho các chiến binh thắng trận.

Ta chịu đựng từng chút một.

Bởi vì những người dưới quyền Doanh Cơ tuy xem ta là trò chơi nhưng luôn tỏ ra ghen tuông và phát cuồng vì điệu múa của ta.

Ta thê thảm nhìn họ, cố mở miệng kêu cứu nhưng không thành tiếng.

“Cứu ta... Cầu xin các người cứu ta...”

Giọt nước mắt tuyệt vọng lăn dài gò má.

Đó là lời từ tận đáy tim ta.

Khi cả gia tộc bị kê biên tài sản, phán chết, ta bị đày vào doanh trại, đã nói điều này vô số lần.