Nhắc đến chữ “chết”, mặt Thẩm Lăng Phong đổi sắc: “Vả miệng, vả đến khi nào không nói được nữa thì thôi!”
Tiếng “chát, chát” vang liên tiếp.
Thẩm Lăng Phong ngồi xổm trước mặt ta, nhẹ giọng:
“Đừng nghe lời nàng, Diệu Diệu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Ta cười lạnh: “Chặn miệng nàng ta thì sao? Bản thân ta cũng sẽ c.h.ế.t không yên đâu.”
Nghe vậy, Thẩm Lăng Phong tuyệt vọng, vội ôm ta, hôn lên mặt một cái.
Rồi giúp ta chỉnh lại lọn tóc bị gió thổi.
“Diệu Diệu, nàng đừng nói thế, ta đã nói sẽ cứu nàng.”
Ta gắt gao đẩy cái chỗ hắn hôn.
Không muốn nói nhiều, ngẩng đầu nhìn trời xanh thở dài.
Lâu rồi ta mới cảm nhận được không khí trong lành này.
Thấy ta im lặng, Thẩm Lăng Phong buồn rầu đứng dậy, ôm ta, nhẹ nhàng xin:
“Diệu Diệu, nàng nói chuyện với ta đi, lâu lắm rồi nàng không nói, xin nàng…”
Ta liếc nhìn quầng thâm và bộ râu lởm chởm của hắn, lòng yên bình như biển lặng.
Làm mấy chuyện đó để làm gì chứ?
“Thẩm Lăng Phong, trước đây ngươi muốn có giang sơn, ta cùng cha và anh trai đã hy sinh mạng sống cho ngươi.”
“Nhưng trong tim ngươi không có máu, lấy oán trả ơn, đạp nát cả nhà ta.”
“Giữa ta và ngươi, ngươi chọn tin Phương Vi Vi, cái c.h.ế.t là điều không tránh khỏi, vậy ngươi còn làm mấy chuyện vô ích đó để làm gì?”
“Ta không nên như thế! Cái c.h.ế.t không thể chia cắt ta và nàng!”
Thẩm Lăng Phong hét lên.
Nước mắt tuôn trào, khóc nghẹn không thành lời.
“Diệu Diệu, ta không cần giang sơn nữa, ta chỉ cần nàng…”
“Nàng nói đi, có cách nào giữ nàng lại không? Ta xin nàng, nói cho ta biết…”
“Nàng đừng bỏ ta được không?”
Lòng dân mất hết, đất nước Thẩm Lăng Phong cũng mất theo.
Chiều đông hôm đó, đội quân của Doanh Cơ dễ dàng tiến công kinh thành.
Cung nữ, thái giám hẩu hạp chạy trốn, còn Thẩm Lăng Phong thì ngớ ngẩn chẳng rõ chuyện gì, ôm chặt ta nói:
“Diệu Diệu, nghe nói mùa xuân ở Giang Nam đẹp lắm, khi nàng khỏe, ta sẽ dẫn nàng đến đó.”
“Nếu nàng thích không khí Giang Nam, ta sẽ ở lại đó luôn.”
“Ta dạy học, nàng thêu thùa, sinh thêm vài đứa con, được không?”
Ta nôn tháo vài lần, người đã mỏi nhừ, không thể nói nổi lời phản bác.
Chỉ biết thuận theo hắn.
“Ầm!”
Cánh cửa đại điện mở tung.
Doanh Cơ xông vào, tay cầm thương dài, giáp bạc loang lổ máu, mang theo đội quân sát khí ngút trời.
Thấy Thẩm Lăng Phong đang ôm ta điên cuồng, mắt đỏ hoe.
“Thả tay bẩn thỉu ra!”
“Bày trò tình cảm sâu đậm này cho ai xem hả!”
Thẩm Lăng Phong khẽ ngẩng đầu, nhìn kẻ sẽ thay mình ngồi trên ngai vàng, chỉ biết cười khổ cầu xin:
“Cả thiên hạ này của ngươi hết, liệu ngươi có cách nào cứu được Diệu Diệu của ta không?”
Doanh Cơ lúc này mới chú ý ta, thấy thân hình gầy yếu, tay run đến mức không giữ nổi giáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhìn rõ nét mặt hắn suy sụp.
Có thể thấy đôi mắt tuyệt vọng.
Phải rồi.
Trong thư ta viết “Ta vẫn khỏe”.
Chắc lúc đó y chiến đấu không biết có ta nơi bức tường thành, người đang hấp hối.
“Phương Diệu! Nàng dối ta!?”
Giọng nói Doanh Cơ như bị xé ra từng mảnh.
Ngọn giáo rơi đất, hắn bước tới định đưa ta khỏi vòng tay Thẩm Lăng Phong.
Bị Thúy Nhi kịp thời ngăn lại.
“Nương nương… uống ít canh sâm đi.”
Tay Thúy Nhi run lẩy bẩy, muỗng liên tục va vào thành bát, leng keng vui tai.
“Ta đói rồi, cũng nên uống chút.”
Ta nhận bát canh, định uống thì dừng lại, nhìn Thẩm Lăng Phong.
“Ngươi đút cho ta đi.”
Hắn ngạc nhiên, ánh mắt rạng rỡ như nhận tin vui, nhanh gật đầu: “Được!”
Doanh Cơ nhăn mặt, gằn giọng bước tới giành lấy bát canh.
“Ngươi không xứng! Để ta làm!”
“Cút!” Thẩm Lăng Phong tức giận, mắt ánh sát khí: “Ai cũng đừng ngăn ta!”
Doanh Cơ không sợ, cau mày bước tới giành bát.
“Doanh Cơ…” ta khẽ nói, “Để hắn làm, ta có chuyện muốn nói.”
Dù không cam tâm, Doanh Cơ cuối cùng cũng buông tay.
Gương mặt cao lớn đứng bên giường, ánh mắt đượm tình không giấu được, viền mắt đỏ hoe, giọng khản đặc:
“Ta nhớ nàng.”
“Từng ngày trôi qua, ta chỉ muốn nhanh chóng tiến về kinh thành gặp nàng.”
“Nhưng sao nàng… không nói cho ta biết? Biến cố gắng của ta thành giấc mơ không có thực?”
“Nàng đang…trả thù ta, đúng không? Vì ta đã chà đạp nàng, không yêu nàng đúng không?”
Lời cuối vừa dứt, Doanh Cơ bật khóc.
Vị tướng dũng mãnh trên chiến trường giờ đây gục khóc.
“Phương Diệu, sao nàng có thể… làm vậy với ta…”
Nghe hai chữ “chà đạp”, Thẩm Lăng Phong cũng khựng lại, viền mắt đỏ hoe.
Hắn khẽ cúi đầu lấy lại bình tĩnh, mỉm cười với ta.
“Nào, Diệu Diệu, uống canh đi.”
Muỗng canh đến trước miệng, ta chậm rãi mở miệng, uống một ngụm.
Vị đắng thật.
Không ngon lắm.
“Doanh Cơ, ngươi vừa mạnh vừa thông minh, chắc chắn sẽ là vị vua tốt.”
Nói xong, ta lại uống một ngụm.
Hình như ngọt hơn rồi.
“Giang sơn này coi như ta giúp ngươi có được, nhưng đã hy sinh không ít người vô tội. Hứa với ta, yêu dân, yêu nước, đừng… làm ta thất vọng, đừng làm… phí những sinh mạng đó.”
Đến muỗng thuốc thứ ba, ta thấy hơi khó nuốt.