Doanh Cơ cau mày, nước mắt trào ra nhưng giữ chặt, kiên định nói:
“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ làm vua tốt. Nhưng ta vẫn cần nàng ở bên.”
Ta không đáp.
“An táng hài cốt gia tộc lần nữa, giúp cha và anh ta lấy lại trong sạch trước dân chúng, giải quyết mọi chuyện.”
Đến muỗng thứ tư, ta không uống nổi nữa.
Chất độc trong người bắt đầu lan rộng, đau đớn vô cùng.
“Diệu Diệu!”
Thẩm Lăng Phong hoảng hốt nhận ra bát thuốc có vấn đề, hốt hoảng hất đi, cuống cuồng ôm ta lau vết m.á.u vừa nôn.
“Không được, không được!”
Doanh Cơ cũng luống cuống: “Để ta gọi thái y!”
“Vô ích, nương nương không cứu được nữa.”
Thúy Nhi bỗng khóc to, dùng hết sức để mỉm cười.
“Nương nương, ta đi trước, đợi người ở hoàng tuyền.”
“Thúy Nhi!”
Ta hét lên nhưng quá muộn, con d.a.o đ.â.m vào bụng con bé, m.á.u phun ra.
Con bé ấy!
Con bé ngu ngốc ấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sao phải theo ta chứ!
Đau nhức khắp người, ta chẳng chịu nổi nữa mà hét lên: “A!!!”
Máu phun ra, thân thể như vô lực.
Ta nghiến răng, hoảng loạn nhìn Thẩm Lăng Phong và Doanh Cơ.
Mỉm cười nhẹ nhõm.
“Các ngươi không xứng nhặt xác ta.”
“Chỉ mong kiếp sau chúng ta đừng bao giờ gặp lại…”
Đời ta sống quá bẩn thỉu.
Có thể báo thù thay Phương gia đã là quá đủ.
Còn Doanh Cơ nói trinh tiết không quan trọng, ta hiểu.
Nhưng ta đây nghiệp chướng đầy mình, làm sao sống thoải mái được?
Chỉ có cái c.h.ế.t mới giải thoát được ta.
Cuối cùng, độc tố gần như đã g.i.ế.c c.h.ế.t ta. Trước mắt chỉ còn Doanh Cơ và Thẩm Lăng Phong khóc như điên dại.
Nhưng ta nhìn thấy cha và anh, họ đang mỉm cười gọi ta.
Giọt nước mắt dài rơi trên gò má.
Cuối cùng, ta cũng có thể nở nụ cười.
Phương Diệu à, nếu có kiếp sau, đừng nên yêu nữa…