“Nếu ta nói đúng thì sao?”
Những lời đó thật khiến người khó chịu.
Có vẻ y đã tức giận vì lo lắng cho một quân kỹ thấp kém, ô uế như ta.
Ta hơi choáng váng, đợi bình tĩnh lại mới nhìn Doanh Cơ, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Tướng quân đừng quên, mới hôm trước ngài đã đem ta đưa cho các binh sĩ.”
“Ta đau đớn như vậy cũng bởi ngài mà ra.”
À, đàn ông quả thật thích làm những việc rồi sau này sẽ khiến họ hối hận.
Khi ta muốn liên minh cùng Doanh Cơ, y lại chọn cách quan sát ta từ xa, khiến ta chỉ có thể dựa vào nhan sắc để đạt mục đích.
Bây giờ khi ta đã đạt được điều đó, liệu y cảm thấy đau lòng sao?
“Tướng quân, đừng cản trở.”
Ta hừ một tiếng, quay lưng rời khỏi lều.
Bên ngoài, đám binh sĩ cười rất tươi:
“Diệu Diệu lạnh quá rồi!”
“Mọi người mau đến ôm Diệu Diệu đi!”
Ta cười nhẹ, mắt nhắm híp, nắm lấy đai lưng của một binh sĩ rồi nằm thẳng người trên đống rơm.
Doanh Cơ đứng ở cửa lều, ánh mắt lạnh lùng dõi nhìn ta.
Ta cũng đáp lại bằng nụ cười tươi tắn, pha chút lả lơi.
“Hoàng Thượng giá đến! Ban thưởng cho quân lính thôi!”
Tiếng thông báo mơ hồ lọt vào tai ta.
Ta giật mình, mở to mắt nhìn về phía Doanh Cơ, chúng ta đều thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Sao hoàng thượng tới sớm hơn dự kiến tận hai ngày vậy!
“Diệu Diệu!”
Cỗ xe rồng màu vàng vừa tiến vào cửa doanh trại, cảnh tượng này vừa đúng lúc bị Thẩm Lăng Phong trông thấy. Đôi mắt hắn mở to kinh ngạc!
Vội vàng sai người dừng xe rồi chạy đến bên ta.
Một số binh sĩ còn chưa kịp mặc quần áo, đứng đó nhìn hoàng đế bước tới. Những người ấy như ngạt thở, chỉ biết quỳ xuống chịu trận.
“Diệu Diệu… Diệu Diệu…”
“Diệu Diệu, ta tới đón nàng…”
Ta cười đầy mỉa mai, ánh mắt chẳng hề rung động: “Bệ hạ, thiếp chỉ đang hoàn thành bổn phận quân kỹ thôi. Người không cần thì để người khác đi.”
Liệu ta có nên mỉm cười không nhỉ?
Kẻ đưa ta đến doanh trại chính là hắn, với nhan sắc này, hắn chẳng biết liệu ta sẽ được đối xử ra sao sao?
Việc gì mà phải thể hiện như vậy?
“Phương Diệu!”
Thẩm Lăng Phong nổi giận lộ rõ.
Như thể không ngờ ta bị đánh đập mà vẫn còn sống, cũng không ngờ ta có thể nói những lời ngông cuồng đến vậy.
“Sao vậy? Sao Bệ hạ lại ngạc nhiên vậy?”
“Mấy ngày qua, thiếp đã làm rất tốt việc an ủi các binh sĩ đấy.”
Thẩm Lăng Phong mất bình tĩnh, đứng chao đảo.
Ánh mắt hắn đầy sát khí, cái nhìn vòng qua các binh sĩ, rồi lớn giọng ra lệnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lôi tất cả xuống c.h.é.m đầu cho ta!”
Mọi người đều vô thức quỳ xuống trước cơn thịnh nộ của hắn.
Nhưng nhìn cảnh tượng đó, trong lòng ta lại trào dâng niềm vui.
Thẩm Lăng Phong càng giận, ta càng có cơ hội để tận dụng.
Cơ hội trở về kinh thành càng thêm rõ ràng.
Ta có thể mường tượng rất rõ ràng.
Dù Thẩm Lăng Phong không yêu ta, ta vẫn là Hoàng hậu của hắn, là biểu tượng quyền lực mà hắn nắm giữ.
Hắn không muốn ta cũng không sao, nhưng binh lính của hắn liệu có dám chà đạp quyền lực ấy chăng?
Ta quay đầu, nhẹ gật đầu với Doanh Cơ.
Tuy Thẩm Lăng Phong đến sớm hơn dự định, nhưng cũng không ảnh hưởng gì kế hoạch của chúng ta.
Nhưng điều ta không ngờ nhất là, vẻ mặt Doanh Cơ đột nhiên tối sầm lại, mà y không có động thái gì.
Chết tiệt.
Không lẽ y đã hối hận?
Lúc đó, cơ thể ta cứng đờ, đầu óc bắt đầu choáng váng.
Liệu Doanh Cơ có muốn phá hỏng kế hoạch ngay vào lúc quan trọng này?
Đang loay hoay suy tính, Doanh Cơ cuối cùng cũng nhúc nhích.
Y bước tới trước mặt Thẩm Lăng Phong, hành lễ.
“Thưa Bệ hạ, nàng ta chỉ là một quân kỹ, sao người lại phải tức giận? Từ khi nàng đến đây, đã rất bẩn thỉu rồi.”
“Nếu Bệ hạ cần nữ nhân, chỗ ta lúc nào cũng có thiếu nữ xinh đẹp sẵn.”
“Bất quá, quân kỹ này cũng coi như có công an ủi, có thể thưởng nàng cho một binh sĩ có công, coi như cho nàng một tổ ấm.”
Vừa dứt lời, đám binh sĩ quỳ cạnh đó ngẩng đầu nhìn ta với ánh mắt chân thành và ấm áp.
“Bệ hạ, thần rất sẵn lòng!”
“Bệ hạ, xin thưởng cho ta đi!”
“Bệ hạ, thần cũng tình nguyện!”
…
Một đám binh sĩ tranh dành nhau lấy ta, chẳng còn chút sợ hãi nào như lúc trước.
Ta mỉm cười, nụ cười vừa bi thương, nước mắt lăn dài trên gò má, hướng về phía họ:
“Diệu Diệu cảm ơn các binh sĩ đã yêu thương. Nhưng trong lòng ta đã có người khác, không thể thuộc về các vị được…”
“Câm miệng!”
Thẩm Lăng Phong tức giận quát to, bóp cổ ta thô bạo. Ý định g.i.ế.c người trong giọng nói của hắn hiện rõ không thể che giấu:
“Phương Diệu, ngươi muốn c.h.ế.t sao?”
“Nói thêm câu nữa, trẫm nhất định khiến ngươi hối hận!”
“Hối hận à?”
Ta nhắm mắt lại, quyết tâm chờ đợi cái chết.
“Điều ta hối hận nhất chính là mùa đông năm đó đã nhảy xuống nước cứu người.”
(Đổi trạng thái nên ta cũng đổi luôn “thiếp” thành “ta” nhé.)
“Đáng ra ta không nên để cha và anh trai giúp người lên ngôi.”