Ta Trở Thành Quân Kỹ Vì Ngài

Chương 5: Ta Trở Thành Quân Kỹ Vì Ngài



Bàn tay nắm cổ ta đột ngột buông thõng.

Lời nói như sấm rền vang qua tai, khiến Thẩm Lăng Phong loạng choạng lùi lại phía sau.

Ánh mắt hắn đầy nghi hoặc, như sắp sụp đổ.

“Ngươi nói dối!”

“Người cứu trẫm là Vi Vi! Người giúp trẫm cũng là cha của Vi Vi!”

“Cha và anh của ngươi, ngoài mặt có vẻ giúp ta nhưng sau lưng lại mưu phản. Trẫm g.i.ế.c họ là điều hiển nhiên!”

Giọng hắn lớn vang, như thể chỉ cần nói to là có thể bác bỏ lời ta nói.

“Tùy người thôi.”

Ta không muốn tranh cãi nhiều.

Hắn nói sao thì là vậy.

Im lặng một lúc, Thẩm Lăng Phong không chịu nổi liền ra lệnh: “Theo trẫm về cung.”

“Diệu Diệu chỉ là một quân kỹ, nếu tự ý rời doanh trại sẽ bị chặt đầu.”

“Còn nữa, doanh trại cũng rất tốt, có thể so sánh ngang hàng với kinh thành, cũng thú vị lắm đấy.”

Nói xong, ta cười duyên dáng, dựa vào người binh sĩ bên cạnh.

Rốt cuộc, ta vẫn là người nắm ưu thế.

“Chẳng lẽ Bệ hạ không nhận ra, có rất nhiều binh sĩ thèm khát ta đấy chứ.”

“Chỉ cần ta muốn, dù là sao trên trời, họ cũng sẽ mang đến cho ta.”

Huống chi, Thẩm Lăng Phong — ngươi còn chưa giữ nổi ngai vàng.

“Phương Diệu!”

Rõ ràng Thẩm Lăng Phong hiểu được mối đe dọa khi ta ở lại doanh trại.

Mặt hắn tái mét, bước lên nắm chặt cổ tay ta, kéo đi.

Ta vội ôm lấy đai lưng một người, ngửa đầu cầu xin: “Diệu Diệu không muốn đi, phó tướng cứu ta với….”

Người này là thủ hạ đắc lực nhất của Doanh Cơ.

Là người có cơ hội chiếm được ta.

Đương nhiên, cũng là người dễ giận nhất thay ta.

“Bệ hạ!”

Phó tướng ôm ta nói: “Nàng ta là quân kỹ của doanh trại, không thể muốn đi là được! Mong Bệ hạ suy xét lại!”

“To gan! Đến cả ngươi cũng muốn làm phản sao!?”

Ban đầu, Thẩm Lăng Phong còn có thể nhịn trước sự thay đổi của ta.

Phó tướng vì ta mà khiêu khích quyền lực của hắn, khiến hắn không thể nhịn được nữa.

Hắn gần như mất khí chất của bậc đế vương, tức giận như bắt được quả tang vợ ngoại tình.

Không đợi ai nói gì, y rút kiếm của binh lính ra, c.h.é.m xuống phó tướng!

Sắc mặt mọi người thay đổi.

Lúc đó, ta bước tới chắn trước phó tướng.

Phụt!

Kiếm đ.â.m thẳng ngực, m.á.u phun khắp nơi!

Trước khi ngã xuống, ta thấy ánh mắt dịu dàng và bàn tay run rẩy của Doanh Cơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta mỉm cười. Biết mình đã thắng.

Khi tỉnh lại, ta đã ở kinh thành.

Khung cảnh quen thuộc là tẩm cung ta từng ở.

Ngực đau như bị thiêu đốt, ta rên khe khẽ. Mở mắt thấy gương mặt tái nhợt của Thẩm Lăng Phong.

Nhìn bộ râu của hắn, ta mỉm cười nhếch môi:

“Bệ hạ tận tình với một quân kỹ như ta, chẳng sợ bị dân chúng dị nghị sao?”

Vẻ mặt Thẩm Lăng Phong tối sầm, hai tay siết chặt, gân xanh nổi đầy.

Hắn nghiến răng nói với giọng thất vọng: “Ta từng nghĩ…ngươi sẽ giữ gìn trinh tiết mà tự tử!”

Nghe vậy, ta bật cười nực cười, hắn dám tỏ ra thất vọng với ta sao?

Làm sao có thể?

Hắn thật sự nghĩ ta giữ gìn trinh tiết, vì hắn thủ thân như ngọc, rồi đập đầu c.h.ế.t như Cát Tường sao?

Ta cười đầy chế giễu, ánh mắt sắc như d.a.o c.h.é.m thẳng vào Thẩm Lăng Phong:

“Cha và anh ta c.h.ế.t oan vì ta, xác họ còn chưa lạnh, ta lại phải tự tử sao?”

Tay hắn run rẩy từng đợt, không nói gì, chỉ ngồi yên bên mé giường ta.

Một lúc sau mới lên tiếng:

“Nếu là ngươi cứu ta, tại sao...chưa từng nhắc đến…”

“Tại sao phải nhắc? Ta thật lòng yêu ngươi, chỉ mong đợi lòng chân thành đáp trả. Ai ngờ ngươi ngu xuẩn mù quáng, lại đi yêu người cứu ngươi?”

Lời ta như lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Thẩm Lăng Phong.

Là trưởng nữ Quốc công phủ, trải qua vô số văn thơ, ta phải kiên cường.

“Lúc đó ta chỉ mong ngươi yêu thật lòng, không mong ngươi báo đáp!”

“Còn ngươi thì sao? Cha ta từng là thầy của ngươi, anh ta coi ngươi như ruột thịt. Cuối cùng lại khiến người khác nhặt xác!”

“Thẩm Lăng Phong! Gia tộc ta có lỗi gì? Ngươi còn muốn sỉ nhục ta đến bao giờ?”

Hắn nghiến răng, cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng im lặng.

Ta hiểu hắn không dám nói ra, cũng không tin.

Hắn sợ g.i.ế.c nhầm người!

Chúng ta không nói gì, một lúc sau hắn thở dài.

Hắn định vỗ mu bàn tay ta, nhưng có vẻ thấy bẩn thỉu nên rút tay lại.

“Nghỉ ngơi đi, chuyện năm xưa trẫm sẽ điều tra rõ.”

Điều tra thế nào thì không nói thêm.

Thẩm Lăng Phong đứng dậy, ra khỏi phòng.

Cửa phòng khép lại, ta thờ ơ lau nước mắt, đưa tay xoa bóp thái dương đau nhức.

Thầm mắng tên ngu xuẩn kia.

Trước khi bị đày khỏi kinh, ta nhìn xác cha và anh, tỉnh lại từ giấc mộng dài, chẳng còn chút tình cảm nào.

Dù chỉ mới 5 ngày, ta đã xong kế hoạch, biết được lý do Thẩm Lăng Phong trở mặt, lấy oán báo ơn.

Hóa ra sau khi cứu hắn, ta sốt cao ba ngày liền. Em họ Phương Vi Vi nhân cơ hội chiếm công lao của ta.

Còn rắp tâm gây mâu thuẫn, đem công lao của cha và anh ta giao cho cha nàng ta.

Cuối cùng, cha con họ hợp sức gán gia đình ta tội phản quốc và xử tử.