Sớm có người mang thùng gỗ đến giúp ta tắm, Thẩm Lăng Phong ngồi yên bên cạnh xem.
“Tắm cho sạch sẽ.”
Mu bàn tay hắn nổi gân xanh.
“Tắm cũng không thể sạch được.”
Ta cười ma mị, tiến đến mép thùng nước, nhìn hắn.
Khoảng cách giữa chúng ta chỉ chừng mấy tấc, hơi thở gần như hoà quyện.
“Bệ hạ muốn tắm cùng ta chứ?”
Hắn nhíu mày, đẩy ta ra.
Ta thờ ơ, nhướn mày ngồi giữa. Múc nước, cẩn thận tránh vết thương rồi kỳ cọ cổ nõn nà.
“Bệ hạ ghét bỏ như vậy, sau này chắc cũng chẳng làm gì ta.”
“Vậy đưa đến đây làm gì?”
“Nhưng phải cảm ơn muội muội tốt bụng, đưa trai bao đến thật đúng lúc.”
Lời ta đầy ẩn ý.
Phương Vi Vi ngây thơ nghĩ năm tên trai bao kia mới khiến Thẩm Lăng Phong tức giận.
Chẳng biết hắn còn nhìn thấy cảnh còn kinh khủng hơn ở doanh trại.
Chuyện nãy không khiến hắn nghĩ ta thấp hèn, mà còn lộ rõ ý đồ nàng ta.
Đương nhiên hắn hiểu lời ta nói, nhưng ánh mắt nhìn ta lại đầy thâm tình khiến ta không thể hiểu.
Chàng trai thư sinh dịu dàng ngày trước giờ thành vị Hoàng đế khó nắm bắt.
Đột nhiên hắn hỏi: “Hôm ta rơi xuống nước, nàng mặc váy mã diện à?”
“Không, là váy lụa màu xanh lam.” Ta thản nhiên trả lời.
Hắn thông minh.
Không hỏi chuyện miếng ngọc bội vì có thể nó đã bị đánh cắp.
Nhưng màu váy thì không lấy đi được.
Dưới nước không thể nhìn rõ mặt, nhưng màu sắc thì có thể thấy.
“Thế sao? Đã tra ra chưa? Nếu quả thật ta cứu ngươi trước kia, thì Bệ hạ tính sao? Trả ơn mạng Phương gia ta làm sao đây? Làm sao trả lại sự trong sạch của ta? Làm sao trả lại… sinh mạng cho ta?”
Hắn nhíu mày: “Đừng nói những lời gở thật.”
Ta mím môi ngừng lời.
Cúi đầu tiếp tục tắm, gương mặt nhuốm chút vui vẻ.
Thẩm Lăng Phong đột ngột lại gần, quấn chiếc khăn lớn và ôm ta.
“Diệu Diệu…”
Gọi tên ta, rồi im lặng.
Ta cũng không đáp, mặc hắn ôm.
Ôm một lúc, hắn buông tay nói: “Nghỉ ngơi đi”, rồi ra đi.
Ta giật lấy chiếc khăn ném xuống đất, ánh mắt lạnh lùng.
Thẩm Lăng Phong, Phương Vi Vi, cuộc trả thù của ta bắt đầu rồi.
“Thúy Nhi, truyền tin cho Phương Tuấn Sinh, nói Phương Vi Vi bị ta hãm hại, đang bị Thẩm Lăng Phong nhốt trong cung.”
“Năm cung nhân cũng bị giết, m.á.u chảy thành dòng, rất thê thảm.”
Thúy Nhi có chút lo lắng: “Phương gia chắc chắn sẽ cho người tra hỏi, có cần chuẩn bị gì không?”
“Không cần, hôm nay Phương Vi Vi ở chỗ ta đã quá oan ức rồi.”
“Nô tì hiểu rồi.”
Thúy Nhi rời đi, ta ngồi trước bàn, không kìm được cười khẩy.
Phương Tuấn Sinh là sư thúc ta.
Cha của Phương Vi Vi, quốc trượng nước nhà, người đứng đầu duy nhất của Phương gia còn sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cũng là kẻ thi hành ngũ mã phanh thây cha và anh ta.
“Nhị thúc, cũng nên nếm thử ngũ mã phân thây rồi.”
“Tách tách.”
Máu mũi chảy, rơi lên đầu ngón tay ta.
Ta giơ tay lên nhìn rồi thở dài.
Âu cũng là báo ứng của ta.
“Chậc, phiền phức thật.”
Bỗng có tiếng nói bên trên đầu, ta giật mình ngẩng lên chỉ thấy bóng người nhảy xuống trần.
Rồi bị giữ chặt cằm, viên thuốc được nhét vào miệng.
Đắng quá.
“Đắng cũng phải uống.” Doanh Cơ lạnh lùng nhìn ta.
Ta nhăn mặt cố nuốt viên thuốc rồi vội ăn miếng mứt, nhướn mày hỏi:
“Sao ngươi lại đến đây?”
Mặt Doanh Cơ cứng đờ, không nói gì.
Y liếc qua vai ta rồi cười nhếch mép:
“Ngươi cũng lợi hại đấy, kiếm chỉ lệch chút nữa là đ.â.m thẳng vào tim rồi!”
Máu mũi ngừng chảy, ta vứt khăn tay dính máu, nhìn chằm chằm Doanh Cơ:
“Chuyện trong doanh trại đã chuẩn bị ổn rồi chứ?”
Ánh mắt y hiện vẻ đắc ý:
“Lương thực và tiền lương trong doanh trại bị Phương Tuấn Sinh chiếm, binh sĩ khiếu nại khiến hỗn loạn.”
“Cáo trạng của ta cũng đã được gửi lên triều, chắc Bệ hạ đã đọc rồi!”
“Tốt lắm, ngày mai là ngày c.h.ế.t của Phương Tuấn Sinh!”
Nói xong, ta lặng người nhìn Doanh Cơ.
“Nếu mọi việc đã ổn, tướng quân nên về đi, trong cung nhiều tai mắt lắm.”
Mặt hắn lập tức đanh lại, mắt trừng ta.
“Phương Diệu! Ta chạy hai ngày hai đêm, c.h.ế.t mất hai con ngựa, ngươi bảo ta về à?”
Khi Doanh Cơ trừng mắt thật sự rất đáng sợ, nhưng ta chẳng sợ, y cũng chỉ là con hổ giấy.
Ta rướn người nhìn y, ánh mắt lạnh lùng hơn.
“Vậy ngươi ở lại đây làm gì?”
Cả căn phòng im phăng phắc.
Doanh Cơ hung dữ chằm chằm, gân xanh nổi đầy cổ như muốn cắn c.h.ế.t ta.
Nhưng ta chỉ lặng lẽ quan sát với ánh mắt vô cảm.
Không biết bao lâu trôi qua, ta mệt mỏi nói:
“Ngươi về đi, ta buồn ngủ rồi.”
“Lão tử không đi!”
Doanh Cơ chửi thề, rồi nắm gáy ta cắn một miếng.
Viền môi bật máu, ta đau nhíu mày.
Doanh Cơ phủ trán lên trán ta, nghiến răng:
“Ta đến kinh đô vì ai chứ! Là vì nhớ nàng! Dù biết yêu nàng vô vọng, ta vẫn không thể ngừng nhớ!”
“Mặt này, tính cách này khiến ta phát điên, căm hận đến c.h.ế.t mà vẫn không thể quên!”
“Ngươi biết ta sống mấy ngày qua thế nào không? Ta thật sự hối hận!”
“Ngươi phải bồi thường!”