Ta Trở Thành Quân Kỹ Vì Ngài

Chương 8: Ta Trở Thành Quân Kỹ Vì Ngài



Y vừa nói vừa ôm chặt ta.

Ta không chống cự, nhưng mày nhíu lại.

“Doanh Cơ, đừng làm hỏng việc tốt của ta.”

“Ta không quan tâm!” Y ôm chặt, cắn cổ ta: “Trước kia đối xử thế là ta tự chuốc lấy, nhưng khi mọi chuyện xong xuôi, ngươi phải theo ta! Nhất định phải bên ta!”

Vừa dứt lời, y thở dài:

“Diệu Diệu, trinh tiết không quan trọng, với ta, nàng chẳng bẩn chút nào.”

“Chúng ta đều bẩn thỉu.”

Viền mắt ta nóng ran, ngơ ngác.

Doanh Cơ đối xử với ta ở doanh trại như vậy, ta đau nhưng không oán.

Dù sao ta cũng tự tìm đến.

Chuyện gì ta cũng chịu được.

Chỉ có lời y nói bây giờ khiến ta cảm thấy mình không hề bẩn.

Như đê bị vỡ, ta ôm Doanh Cơ khóc thầm.

Đau tận tâm can mà lại thật yên bình.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lăng Phong đột nhiên đến chỗ ta.

Vừa qua cửa đã ôm chặt ta.

Cả người hắn run rẩy như vừa từ nơi lạnh lẽo nào trở về.

Hắn không nói gì, chỉ ôm chặt ta, thật chặt.

Chặt đến mức ta tưởng hắn muốn bẻ gãy xương mình.

Ta biết, ta đã thành công rồi.

Phản ứng ấy của hắn rõ ràng là đã hiểu được sự thật.

Thực ra, trước khi hắn đến, Thúy Nhi đã từng nói sơ với ta—

Trên triều đình, Phương Tuấn Sinh cùng đám quan thần vu cáo ta, bảo rằng ta mê hoặc binh sĩ, dùng nhan sắc quyến rũ Thẩm Lăng Phong, ép hắn phải đưa ta trở về kinh thành.

Họ muốn Thẩm Lăng Phong ra lệnh xử tử ta trước mặt triều thần và dân chúng để làm yên lòng thiên hạ.

Thẩm Lăng Phong vẫn kiên nhẫn giải thích vài câu.

Nhưng Phương Tuấn Sinh không chịu buông tha, lại còn vu cáo trước triều rằng ta được lòng binh sĩ trong doanh trại, gọi ta là phù thủy quyến rũ người khác, nhất định phải g.i.ế.c cho bằng được.

“Bệ hạ, người phụ nữ đó nhất định phải bị loại bỏ, nếu không đất nước sẽ gặp nguy hiểm!”

Nghe kể, khi nghe những lời này, Thẩm Lăng Phong tức giận tới mức quẳng thẳng bản cáo trạng của Doanh Cơ vào mặt Phương Tuấn Sinh.

Rồi ra lệnh nhốt giam hắn vào phòng giam.

Lúc đó, ta nghe xong không nhịn được mà bật cười.

Đánh rắn phải đánh dập đầu, ăn hồng phải chọn quả mềm mà ăn.

Sau ngần ấy năm, nhị thúc ngu ngốc của ta vẫn chẳng khôn ra được chút nào!

Năm xưa, Vi Vi đã lừa gạt Thẩm Lăng Phong, cướp công lao của cha và anh trai ta chỉ để mở đường cho mình. Vậy mà kẻ ngu dốt ấy còn không biết hưởng thụ thành quả.

Mấy năm nay, nhiều người xem hắn như Quốc Trượng, tưởng rằng sẽ chẳng có phiền phức gì xảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng thật xui, ta đã trở về rồi.

Đến Phương Vi Vi còn hoảng sợ, nhị thúc chắc hẳn cũng khiếp sợ không kém.

Chỉ là, tối qua, tin Phương Vi Vi bị oan ức lan ra ngoài cung khiến Phương Tuấn Sinh vội vàng cho người đến tra hỏi.

Chuyện này làm sao qua được mắt Thẩm Lăng Phong?

Đêm hôm đó, cha con nàng ta trao đổi tin tức, đến sáng hôm sau lên triều lại muốn xử tử ta. Thẩm Lăng Phong sẽ nghĩ đó là hành động chột dạ của hắn.

Vì vậy, có thể Thẩm Lăng Phong cũng đã tin ta được bảy tám phần rồi.

Ta nhẹ giọng hỏi hắn: “Phương Vi Vi đâu rồi?”

Lo rằng nàng ta đã bị cha mình làm cho tức đến chết?

Vui sướng không tả nổi!

Cả người Thẩm Lăng Phong cứng đờ, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lạnh lùng, còn pha chút run rẩy:

“Cô ấy đang quỳ trước tẩm điện, cầu xin ta tha mạng.”

Vậy là Phương Vi Vi không biết Thẩm Lăng Phong đã đến gặp ta?

Ta bình tĩnh bảo: “Thẩm Lăng Phong, đi theo ta đến một chỗ.”

Hắn im lặng một hồi rồi gật đầu.

“Được.”

Phương Vi Vi luôn nghĩ ta vào cung để quyết đấu một sống một còn với nàng ta.

Nàng ta đã nhầm.

Trước kia ta ngây thơ, không nhiều toan tính, nhưng không có nghĩa ta không có suy nghĩ.

Khi tỉnh ngộ, ta đã nắm rõ nhược điểm của họ.

Thậm chí, không cần gặp mặt Phương Vi Vi, ta cũng có thể khiến nàng ta sống không bằng chết!

Trong phòng giam dơ bẩn, đầy chuột và gián.

Phương Tuấn Sinh mặc bộ đồ tù nhân, vẫn không hiểu sao bản thân lại rơi vào tình cảnh này.

Vừa thấy ta, hắn liền tiến tới cửa phòng giam, trừng mắt nhìn.

“Con khốn! Mày đã làm gì Vi Vi rồi hả?!”

“Nhị thúc đừng đùa. Vi Vi 15 tuổi đã biết trộm ngọc bội của ta, biến cha và anh trai ta thành tội nhân. Nàng ta thông minh như vậy, ta làm gì được chứ?”

Ta mỉm cười tiến lại gần, nhìn chằm chằm hắn – chỉ cách nhau có một cánh cửa phòng giam.

“Nhị thúc ơi, ngũ mã phanh thây đau lắm. Nửa đêm chắc thúc sẽ không mơ thấy cha và anh ta về đòi mạng đấy chứ?”

“Nhưng ta lại mơ đấy, họ nói hận không thể ăn thịt thúc để trả thù.”

Hắn nhát gan, bị ta nói vài câu đã xanh mặt, lùi liên tục.

Lắc đầu, tinh thần hoảng loạn.

“Không phải!”

“Đều là do các người tự làm tự chịu!”

“Cả nhà Phương gia, các người có gì mà được coi trọng? Tại sao ta là nhị gia mà vẫn bị chèn ép?”

“Ta không cần tiền đồ nhưng con gái ta thì có! Một nhà bao nhiêu người sống tốt, sao không đem hết công lao dâng cho con gái ta?”