“Vi Vi của ta tự giành được thành công, nàng ta vô tội!”
Phương Tuấn Sinh gào lên, từng câu từng chữ đều rõ ràng, song trong ta không hề tức giận.
Nụ cười khẩy vẫn còn trên khóe môi.
Ôi nhị thúc của ta, ông chỉ biết rằng Phương Vi Vi thông minh.
Nhưng ông không biết rằng nếu bỏ đi sự lương thiện và trong sáng, ta cũng không kém gì nàng ta.
Ta mỉm cười: “Cảm ơn nhị thúc.”
Hắn sững người, nhìn ta đầy nghi hoặc: “Ngươi có bị điên không vậy?”
“Không hề.”
Ta cười, chỉ tay về phía vạt áo màu vàng nhạt nơi góc phòng giam.
“Cảm ơn nhị thúc đã giải oan cho nhà ta.”
Vừa dứt lời, Thẩm Lăng Phong chậm rãi bước ra từ bóng tối.
Khuôn mặt tuấn tú rực đầy sát khí.
Ta chưa từng thấy mặt hắn phức tạp đến thế: vừa tức giận, vừa tuyệt vọng, đầy hối hận, sát khí và hung ác.
Giờ phút này, hắn như kẻ bị ma quỷ nhập.
Mặt Phương Tuấn Sinh trắng bệch, đầu gối mềm nhũn, quỳ gục trước mặt.
Cố mở miệng nhưng không thốt lên lời nào, chỉ la hét hoảng loạn: “Vi Vi! Vi Vi!”
Ta nhắc nhở: “Nhị thúc ơi, Vi Vi vẫn đang quỳ gối ở trước điện, cầu xin bệ hạ tha mạng.”
Mấy chiêu “ám độ trần thương”, “rút củi đáy nồi” đều do Phương Vi Vi dạy ta.
Ám độ trần thương là một kế trong 36 kế binh pháp Trung Hoa, tạm hiểu là chọn con đường mà không ai ngờ tới, ta giữ nguyên câu cho sinh động.
Hôm nay, ta sẽ trả hết cho nàng!
“Nhưng thúc sẽ sớm gặp được Vi Vi thôi.”
“Ta sẽ đem ngươi đi ngũ mã phanh thây, rồi đưa t.h.i t.h.ể ngươi về cho Vi Vi, để nàng ta ngày đêm khóc thương.”
“So với việc thúc từng đuổi g.i.ế.c nhà ta năm đó, hành động này của ta đã rất nhân từ, thúc thấy sao?”
Phương Tuấn Sinh thật ngu xuẩn, lẽ ra phải biết mình không còn cửa nào nữa.
Thế nên mới lao về phía ta, hét lên muốn g.i.ế.c ta ngay tức khắc.
“Phương Diệu! Phương Diệu! Ta sẽ g.i.ế.c ngươi! Ta phải g.i.ế.c ngươi!”
Ta ngửa đầu, nước mắt chảy thành dòng, miệng cười rạng rỡ.
Tiếng gào thét của Phương Tuấn Sinh hòa cùng điên loạn của ta vang khắp phòng giam.
Suốt thời gian đó, Thẩm Lăng Phong không nói một lời.
Cười đủ rồi, ta nghiêng đầu nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, rồi nhìn xuống bàn tay run rẩy.
“Chân tướng đã rõ, Thẩm Lăng Phong.”
“Tới lượt ngươi rồi đấy.”
Lời vừa dứt, m.á.u trong người như sôi lên, da đầu tê dại.
Ta đã thành công!
Thanh kiếm báo thù cuối cùng đã nằm trong tay.
Cảm xúc quá mãnh liệt khiến ta bắt đầu choáng váng.
Mỉm cười, vị tanh lạ lùng xộc lên cổ họng.
“Phụt—!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Máu rơi xuống đất, trước mắt tối sầm, ý thức dần mất đi.
Xung quanh chìm trong bóng tối cùng những giấc mơ kỳ lạ.
Chất lỏng mát lạnh trên cổ chảy xuống, ta nghe tiếng khóc khe khẽ của Thẩm Lăng Phong.
“Diệu Diệu, ta sai rồi… Diệu Diệu…”
“Diệu Diệu…”
Ta mở mắt từ từ, trong tầm nhìn là dáng Thẩm Lăng Phong với đôi mắt đỏ hoe.
Thấy ta tỉnh, hắn gượng cười, cầm bát sứ múc từng muỗng đồ ăn cho ta.
“Diệu Diệu, thái y nói ngươi ngất do uất ức lâu ngày, ăn đồ ngọt đi, đừng buồn nữa.”
Ta giơ tay hất cái bát văng, ném thẳng đồ ăn vào mặt hắn.
“Cút!”
“Diệu Diệu…” Thẩm Lăng Phong bất lực ôm ta vào lòng, nghẹn ngào nói: “Nàng muốn ta c.h.ế.t ư?”
“Xem như ta cầu xin nàng, ăn chút đi được không?”
Phản ứng ấy của hắn khiến ta thấy thật nực cười.
Cuối cùng màn trả thù của ta cũng đến.
“Thân thể héo mòn, có ăn cũng vậy thôi.”
À, phải rồi, chính vì Cát Tường thông thạo y thuật nên đã chọn cách đập đầu chết.
Ngày trước, nàng bắt mạch cho ta, biết ta không còn sống được bao lâu.
Cuối cùng, Cát Tường cũng hiểu tại sao ta chọn cách trả thù như thế.
Bởi vì ta đã không còn thời gian.
Chỉ có như vậy mới nhanh chóng đạt được mục đích.
“Thẩm Lăng Phong, cuối cùng ta cũng có thể c.h.ế.t rồi. Kiếp này ta với ngươi đã dây dưa đủ, chỉ mong kiếp sau trời nghiêng đất đổ cũng không gặp lại nhau.”
Việc ta c.h.ế.t cũng nằm trong kế hoạch.
Ngày chân tướng phơi bày cũng là ngày ta trả thù Thẩm Lăng Phong.
Ta cho hắn biết sự thật, nhưng không cho cơ hội sửa sai, bù đắp.
Đó chính là sự trả thù lớn nhất dành cho hắn.
Ta muốn hắn trị vì đất nước, đạp lên linh hồn gia tộc ta, không bao giờ chuộc lại được!
“Không được, Diệu Diệu! Trẫm nhất định sẽ cứu nàng. Trẫm là thiên tử, mọi thứ đều là của trẫm, trẫm sẽ tìm thuốc tốt nhất cứu nàng…”
“Diệu Diệu, ta cầu xin nàng, cố chờ thêm chút nữa, ta sẽ đối tốt với nàng, cả đời này chỉ vì nàng…”
Thẩm Lăng Phong khóc.
Lần đầu tiên ta thấy hắn khóc.
Nước mắt chảy tràn, người đàn ông điềm tĩnh, đứng trên đỉnh quyền lực bỗng hóa như đứa trẻ.
Liên tục cầu xin ta ăn thêm chút, đừng nghĩ quẩn, phải sống lâu hơn.
“Ta sai rồi, thật sự sai rồi, Diệu Diệu, xin nàng thương xót, đừng bỏ cuộc…”
“Nàng ăn chút đi, ta cầu xin nàng, chỉ một chút thôi…”
Lời cầu xin, từng tiếng nấc nghẹn ngào.
Lúc này ta mới giật mình tỉnh ngộ.
Hình như ta đã đánh giá thấp tình cảm Thẩm Lăng Phong dành cho ta.