Ta Trở Thành Thế Thân Cho Người Hoàng Đế Yêu Nhất

Chương 11



Khoảnh khắc đó, ký ức về Điều Điều lại ùa về trong lòng ta.

Trong cung đã có nhiều phi tần có dung mạo giống Điều Điều, Chiêu Hòa thực sự không đáng để xếp vào hàng.

Nhưng ánh mắt và nụ cười như ánh sao sáng của nàng lại giống hệt Điều Điều.

Đêm đó, ta triệu nàng vào.

Nàng nép trong lòng ta run rẩy, đôi mắt long lanh như nai con đầy sợ hãi.

Ta lại nhớ đến Điều Điều, dừng động tác, chỉ ôm chặt Chiêu Hòa, để nàng áp sát vào trái tim mình.

Người mà ta tìm kiếm suốt năm năm, chính là nàng.

Nhưng ta đã nhầm.

Ban đầu, Chiêu Hòa thực sự giống Điều Điều.

Nhưng dần dần, ta lại thấy bóng dáng của Uyển Ninh trong nàng.

Chuyện giữa ta và Uyển Ninh đã đứt tình trong cung không còn là bí mật, Vĩnh An cung trong mắt mọi người đã trở thành nơi không may mắn, nhưng duy chỉ có Chiêu Hòa không hề né tránh.

Thực ra ta đã biết từ lâu, những điểm tương đồng giữa nàng và Điều Điều, chắc chắn là do Uyển Ninh chỉ dạy.

Trong số các phi tần trong cung, cũng chỉ có Uyển Ninh là người hiểu rõ Điều Điều nhất.

Uyển Ninh đã tạo ra một bản sao của Điều Điều tặng cho ta, ta nhận lấy cũng không sao.

Nhưng trong đó, nàng ấy lại còn gửi gắm thứ riêng tư.

Khi Chiêu Hòa thoa son pha lẫn đường lê hôn ta, lẽ ra ta nên nổi giận, nhưng thay vào đó, ta lại ôm chặt nàng, làm nụ hôn đó càng thêm sâu.

Ta không biết Uyển Ninh đang nghĩ gì, có lẽ là trách móc, hoặc chế nhạo.

Nhưng với ta, Chiêu Hòa lại là món quà tuyệt vời nhất mà nàng ấy tặng cho ta.

Thực ra đã có vài lần, sáng sớm từ Nghi Lan điện đi ra, ta rẽ qua Vĩnh An cung.

Nhưng cung nữ của Uyển Ninh liều c.h.ế.t ngăn cản, không cho ta tiến thêm bước nào.

Nhưng đáng tiếc, ta không thể lấy mạng họ.

Mạng sống của họ đã gắn chặt với Uyển Ninh, nếu ta động đến một người, nàng ấy sẽ càng hận ta hơn. Nếu ta g.i.ế.c hết bọn họ, Uyển Ninh có lẽ cũng sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.

Nhưng ta, không nỡ để nàng ấy chết.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta chỉ có thể đứng bên ngoài cung, nghe tiếng ho của nàng ấy từng cơn mà bất lực rời đi.

Thần Vũ là hoàng nhi đầu tiên của ta, cái c.h.ế.t của nó, làm sao ta không đau đớn?

Nhưng điều khiến ta đau nhất, lại là ánh mắt đầy hận thù của Uyển Ninh, là lời nói quyết đoán khi nàng ấy cầm d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khoảnh khắc đó, nỗi đau trong ta không thể diễn tả nổi.

Ta biết Uyển Ninh muốn gì, nàng ấy muốn mạng của Ti Diệp.

Nhưng đồng thời ta cũng hiểu, dù có xử lý Ti Diệp, nàng ấy cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ta.

Hơn nữa, Ti Diệp là kỷ niệm cuối cùng mà Điều Điều để lại cho ta trên thế gian này, ta sao có thể động đến nó.

Vả lại, đứa trẻ bảy tuổi, có thể hiểu được gì chứ?

Sau khi Thần Vũ c.h.ế.t đuối, Ti Diệp rơi vào sợ hãi và tự trách, nó liên tục phát bệnh trong nhiều tháng, tinh thần đã có chút không bình thường.

Thái y chẩn mạch rồi bẩm báo, bệnh của Ti Diệp là tâm bệnh, mà tâm bệnh thì phải dùng tâm dược.

Dù ta an ủi nó, tin tưởng nó bao nhiêu lần cũng vô ích, nó vẫn luôn nghĩ rằng ta sẽ có thể chất vấn nó bất cứ lúc nào.

Đó chính là căn nguyên của bệnh.

Để giải tỏa nỗi lòng của nó, bốn tháng sau khi Thần Vũ chết, ta phong Ti Diệp làm Thái tử, để nó yên tâm.

Hôm đó, Uyển Ninh đã nhiều tháng không bước ra khỏi Nghi Phượng cung, như điên cầm d.a.o đ.â.m về phía Ti Diệp, may nhờ Diêu Liên kịp thời lấy thân mình đỡ đòn cho Ti Diệp.

Nhìn Diêu Liên nằm trên đất, m.á.u chảy không ngừng, ta cảm thấy sợ hãi, không dám nghĩ, nếu nhát d.a.o đó trúng Ti Diệp, ta sẽ làm sao.

Nỗi đau mất con, ta không dám trải qua lần thứ hai.

Vì vậy, ta đã chất vấn Uyển Ninh, hỏi tại sao nàng ấy không buông tha cho Ti Diệp, nó không cố ý.

Nhưng nàng ấy chỉ lạnh lùng cười, nói với ta rằng, ngay cả ta, nàng ấy cũng sẽ giết.

Lúc đó, một đám cung nhân đang ở đó, nàng ấy ám sát Thái tử, lời nói phạm thượng, đương nhiên không thể tiếp tục ngồi vững ở ngôi vị Hoàng hậu.

Ta phế truất ngôi vị Hoàng hậu của nàng ấy, giáng xuống làm Phi, là để nàng ấy bình tĩnh lại, nhưng trong lúc đó, chính ta mới là người bốc đồng.

Ngày hôm đó, khi trở về Càn Tâm điện, ta lập tức hối hận.

Ta nên thông cảm cho nàng ấy, nàng ấy yêu Thần Vũ đến vậy.

Nhưng ta, không thể hạ mình.

Đè nén nửa tháng, ta mới bước vào Vĩnh An cung nơi Uyển Ninh dọn đến.

Vừa bước vào, mùi thuốc trong phòng đã xộc vào mũi, khó chịu vô cùng.

Ta mới biết Uyển Ninh đã bệnh, bệnh nặng đến vậy.

Ta đỡ Uyển Ninh dậy từ giường bệnh, ôm nàng ấy vào lòng, từng chút đau lòng từ đáy lòng trỗi dậy.

Nàng ấy muốn giãy giụa, nhưng không có chút sức lực nào.

Ta vốn ôm chặt lấy nàng ấy, đến khi phát hiện nàng ấy không còn phản kháng, mới nới lỏng tay, cũng đầu hàng.