Ta Trở Thành Thế Thân Cho Người Hoàng Đế Yêu Nhất

Chương 12



Ta kể với nàng ấy hết nỗi đau và sự tiếc nuối dành cho Thần Vũ, cũng cầu xin nàng ấy cho ta một cơ hội làm lại từ đầu.

Đúng vậy, ta yêu Điều Điều, cũng coi trọng Uyển Ninh.

Uyển Ninh đồng ý với ta, sắc mặt cũng dần tốt hơn, ta hầu như ngày nào cũng đến thăm nàng ấy.

Ta nghĩ, khi chúng ta có con, ta nhất định sẽ tự dạy nó cưỡi ngựa b.ắ.n cung đọc chữ, viết thư.

Những gì Thần Vũ có, những gì ta chưa kịp cho Thần Vũ, ta sẽ đều dành cho nó.

Nhưng Uyển Ninh dưỡng bệnh lại là để có sức lực g.i.ế.c ta bằng một nhát.

Hôm đó nàng ấy ám sát ta không thành, khi ta nắm lấy cổ tay nàng ấy, mới phát hiện dưới ống tay áo là vết tự sát mà nàng ấy đã cố thử.

Ta vừa giận vừa sợ, để ngăn cản nàng ấy tự sát, ta lấy mạng cung nhân thân tín của nàng ấy ra đe dọa, bắt nàng ấy phải sống lâu trăm tuổi.

Uyển Ninh buông trâm cài tay xuống, khẽ kéo khóe miệng hỏi ta: "Hoàng thượng lại làm gì, nếu ta sống, nhất định sẽ báo thù cho con ta. Trừ phi, ngài giam cầm ta cả đời."

"Vậy thì giam cầm cả đời vậy."

Nếu đây là cách duy nhất để giữ nàng ấy bên cạnh, ta chắc chắn sẽ thử.

Nhưng đó lại là lần cuối cùng ta gặp nàng ấy.

Ngày hôm sau, ta như thường lệ đến thăm nàng ấy.

Nhưng nàng ấy trốn sau bức tường người, nói với ta rằng nàng ấy sẽ sống tốt, nhưng không muốn gặp ta nữa. Nếu ta bước vào cửa điện của nàng ấy một bước, nàng ấy sẽ tự móc mắt, mỗi bước tiếp theo, nàng ấy sẽ tự rạch mình một nhát.

Ta biết nàng ấy nói là làm, có đủ dũng khí.

Ta vốn định đợi nỗi đau của nàng ấy nguôi ngoai rồi mới tìm nàng ấy, nhưng thái độ của nàng ấy chưa từng thay đổi.

Nàng ấy vẫn hận ta.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hận ta đến tận xương tủy.

Sau nhiều lần gặp khó khăn ở Vĩnh An cung, ta tuyển Phi lần thứ hai.

Rốt cuộc ta vẫn yêu bản thân mình nhất, giống như sau khi Điều Điều chết, để giải tỏa nỗi nhớ, chưa đầy hai tháng, ta đã sai người tìm kiếm những người có dung mạo giống.

Uyển Ninh không muốn tha thứ cho ta, ta cũng không ép buộc nữa, chỉ đổi cách khác để xoa dịu nỗi đau mà nàng ấy mang đến cho ta.

Trong cung nên có người mới rồi, ta nghĩ.

Trong số những người mới, chỉ có Chiêu Hòa là hợp ý ta nhất, nàng giống như sự kết hợp giữa Uyển Ninh và Điều Điều.

Ta vốn nghĩ, có Chiêu Hòa là đủ rồi.

Nhưng khi nhận được tin Uyển Ninh nguy kịch, ta đã thức trắng đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đêm đó, trong đầu ta hiện lên toàn là những kỷ niệm với Uyển Ninh.

Ta và Uyển Ninh quen biết từ thuở nhỏ, cha nàng ấy là Nghĩa Thân Vương, là huynh đệ khác họ của phụ hoàng ta.

Vì vậy từ nhỏ, Uyển Ninh đã thường xuyên ra vào hoàng cung.

Lúc đó trong cung đã có lời đồn, Uyển Ninh sẽ là ứng cử viên cho vị trí Thái tử phi.

Nhưng ta không phải là Thái tử.

Đại Chu vốn có quy tắc lập trưởng tử làm Thái tử, lẽ ra ta phải là hoàng trưởng tử, nhưng mẫu phi để bảo vệ ta, đã giấu tin ta chào đời.

Ngày thứ hai sau khi ta sinh ra, Lưu Quý phi hạ sinh một nhi tử, mẫu phi mới yên tâm bẩm báo lên.

Dựa vào thế lực gia tộc của Lưu Quý phi, mẫu phi chắc chắn không đấu lại được, kết quả của việc cố chấp đấu tranh, chỉ có thể là ta không sống qua được tuổi thơ.

Vì vậy ngày sinh của ta, thực ra sớm hơn hai ngày so với những gì phụ hoàng biết.

Vì tuổi tác của ta gần với "hoàng trưởng tử", trong số các hoàng đệ, hắn ta là người ghét ta nhất.

Hắn ta không cho ta nổi bật trước mặt phụ hoàng, cũng không cho ta nói chuyện nhiều với Uyển Ninh.

"Đại Hoàng tử" và các hoàng đệ đều cố gắng làm hài lòng Uyển Ninh, còn ta thì ngồi xa một bên, chỉ chống cằm nhìn chim bay.

Mẫu phi khổ tâm, ta nên tuân theo cách sống của bà ấy.

Nhưng chính vì ta không quan tâm đến Uyển Ninh, lại khiến nàng ấy chú ý đến ta.

Năm đó nàng ấy bảy tuổi, nàng ấy cầm một cành liễu, chống cằm ngồi xuống bên cạnh ta hỏi: "Nhị điện hạ, sao ngài không chơi với ta?"

Ta cười: "Xung quanh ngươi đã có nhiều người rồi, không thiếu ta."

Ta tuy là Hoàng tử, nhưng nếu nói về vị trí trong lòng phụ hoàng, ta chắc chắn không bằng Uyển Ninh.

Chỉ là những lời nịnh nọt, ta lười nói.

Không ngờ Uyển Ninh lại thè lưỡi với ta, nở nụ cười rạng rỡ: "Bọn họ ồn ào quá, vẫn là ngài tốt hơn. Nhị điện hạ, chúng ta làm bạn nhé?"

Nàng ấy đưa tay ra, khi ta cũng đưa tay, nàng ấy đưa cành liễu cho ta.

Ta gật đầu cứng đờ, làm bạn với Uyển Ninh.

Dù rằng, "hoàng huynh" thường vì chuyện này mà gây khó dễ cho ta.

Khi ta lớn hơn một chút, trong lòng nảy sinh ý định mượn Uyển Ninh để leo lên cao.

Năm mười bốn tuổi, ta tỏ tình với nàng ấy.

Dù thế nào nàng ấy cũng sẽ là Thái tử phi, nhưng Thái tử không nhất định phải là hoàng huynh.

Quy tắc tổ tông, nên phá bỏ.