Ta Trùm Cung Đấu, Thế Tử Cao Quý Cũng Phải Cúi Đầu Xưng Thần

Chương 105: Tình cảm phu thê của bọn họ thật sự tốt đến vậy sao?



 

Vừa dứt lời, trường hợp lập tức trở nên yên tĩnh.

 

Bài từ này viết… quá hay rồi.

 

Khâu Nguyệt Lê cũng sững sờ, nàng ta vốn cho rằng Thần Phi cố ý nhằm vào mình, không ngờ nàng ta lại có thể viết ra được một bài từ hay đến thế.

 

Không chỉ ngôn từ cô đọng, mà ý cảnh còn sâu xa, quả thực là một tác phẩm thượng thừa.

 

Gian đình hóng mát cách đó không xa, đôi mắt phượng hẹp dài của Cao Hiển tràn đầy dịu dàng.

 

Ánh mắt không rời nhìn về phía Mạc Thanh Quỳ, cất tiếng tán thưởng: “Không hổ là Thanh Quỳ, tùy tiện viết một bài từ, đã xuất sắc đến thế.”

 

Nữ nhân mà hắn yêu quả nhiên phi thường.

 

Tạ Nghiễn Lễ ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt đen thâm thúy, không nói lời nào.

 

Ý tượng được miêu tả trong khúc tiểu lệnh này, tuyệt đối không phải một nữ tử quanh năm ở trong cung cấm hậu trạch có thể viết ra được.

 

Sự nhớ nhung cố hương, nỗi buồn khổ mệt mỏi vì phải phiêu bạt, lại giải thích thế nào đây?

 

Trong lòng Tạ Nghiễn Lễ đã có tính toán, nhưng không nói ra.

 

Bài từ này rốt cuộc có phải do Thần Phi làm hay không, không quan trọng.

 

Chuyện không liên quan đến hắn, hắn chưa bao giờ bận tâm.

 

Thần Phi là sủng phi của Hoàng thượng, người không thiếu nhất chính là kẻ phụng nịnh a dua.

 

Chúng quý nữ trong yến tiệc nhao nhao khen ngợi.

 

“Thần Phi nương nương quả thực tài sắc vẹn toàn, không chỉ dung mạo xinh đẹp, tài hoa càng xuất chúng, nói là nữ tử tài hoa nhất trong cung cũng không quá lời.”

 

“Ai mà không nói thế chứ? Nếu không Thần Phi nương nương làm sao có thể độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng?”

 

“Bài từ này ý thu nồng đậm, ý cảnh sâu xa, so với Khâu tiểu thư vừa nãy phải tốt hơn rất nhiều.”

 

Mạc Thanh Quỳ khẽ nhếch cằm, vô cùng tận hưởng ánh mắt kinh ngạc tán thưởng của mọi người.

 

Nàng ta là người xuyên không, đã từng tiếp nhận chín năm giáo d.ụ.c bắt buộc.

 

Xuyên đến triều đại hư cấu này, tùy tiện đọc thuộc một bài thơ cũng đủ để nắm chắc bọn họ, khiến bọn họ sùng bái tài năng của mình.

 

Nàng ta cứ thế đọc thuộc thơ từ của người xưa thì có thể làm sao?

 

Ai có thể vạch trần nàng ta? Ai có thể làm gì được nàng ta?

 

Đám người cổ đại ngu xuẩn này, đùa giỡn bọn họ như đùa giỡn ch.ó vậy.

 

Khóe mắt lông mày Mạc Thanh Quỳ đều toát ra vẻ đắc chí, “Bản cung chẳng qua là tùy tâm mà phát thôi.”

 

Sự khiêm tốn cố ý của nàng ta, lại dẫn đến một đợt khen ngợi tột bậc mới của mọi người.

 

Cao Vân Chi bĩu môi, lầm bầm nhỏ giọng: “Thật ghê tởm…”

 

Tần Cửu Vi nghe thấy giọng nói của nàng, không khỏi cười thầm, Vân Chi vẫn là Vân Chi.

 

Bất mãn trong lòng nhất định phải nói nhỏ ra mới thoải mái, không thể giấu được một chút nào.

 

Tần Cửu Vi đã sớm quen với cảnh tượng này, kiếp trước cũng là như vậy.

 

Mạc Thanh Quỳ làm thơ, Hoàng thượng khen xong, phi tần lại khen một lần nữa.

 

Mà nàng chỉ cần yên lặng không nói gì, đợi chuyện qua đi là được.

 

Tần Cửu Vi bưng chén trà bên tay lên, chuẩn bị lặng lẽ uống trà.

 

Nhưng trà còn chưa kịp vào miệng, đột nhiên nghe thấy có người nhắc đến tên nàng.

 

“Thần Phi nương nương, nghe nói phu nhân của Tạ thế tử cũng rất giỏi làm thơ đấy ạ.”

 

Trong mắt Cao Sấu Ngọc chứa đựng nụ cười lạnh, cất tiếng nói.

 

Tần Cửu Vi nghe vậy, thuận theo hướng giọng nói truyền đến nhìn qua, thấy khuôn mặt kiêu căng của Cao Sấu Ngọc, mắt nàng khẽ nheo lại.

 

Người nữ nhân này sao còn chưa chịu an phận?

 

Chuyện trước kia hạ xuân d.ư.ợ.c cho Tạ Nghiễn Lễ còn chưa tìm nàng ta tính sổ, bây giờ lại cố ý gây thù chuốc oán cho nàng.

 

Người nữ nhân này quả thực phiền phức.

 

Mạc Thanh Quỳ nghe vậy nhướng mày, còn có người giỏi làm thơ sao? Tìm c.h.ế.t.

 

Nàng ta quay đầu nhìn về phía Tần Cửu Vi, ánh mắt lạnh lùng, “Ngươi rất giỏi làm thơ?”

 

Tần Cửu Vi khẽ cong môi, thản nhiên nói: “Chẳng qua chỉ biết được vài chữ, không dám nói là biết làm thơ.”

 

Nàng điên rồi mới đi tranh danh tiếng tài nữ với sủng phi.

 

Kiếp trước nàng đã phát hiện, Thần Phi đặc biệt coi trọng danh hiệu tài nữ này.

 

Lúc đó trong cung có một phi tần cũng rất giỏi làm thơ, còn được Hoàng thượng khen ngợi đôi câu.

 

Sau đó, phi tần kia liền bị nhắm vào khắp nơi, cuối cùng không chịu nổi, tự vẫn bằng cách nhảy xuống giếng trong cung.

 

Cao Sấu Ngọc muốn dụ nàng đấu với Thần Phi, e là đã đ.á.n.h giá nàng quá ngu xuẩn rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mạc Thanh Quỳ nghe nàng nói mình không biết làm thơ, hài lòng gật đầu.

 

Danh hiệu tài nữ là của nàng ta, không ai được phép cướp đi.

 

Ngay sau đó, ánh mắt Mạc Thanh Quỳ rơi xuống mặt Tần Cửu Vi, thấy nàng xinh đẹp đến vậy, trong lòng không khỏi chua xót, vô cớ cảm thấy khó chịu.

 

Nhưng rất nhanh nàng ta tự an ủi mình, xinh đẹp thì sao chứ, chẳng qua là một kẻ rỗng tuếch không có tài hoa, sao có thể so được với nàng ta.

 

Tần Cửu Vi lạnh lùng dời tầm mắt khỏi Mạc Thanh Quỳ.

 

Bộ dạng vô lễ và kiêu ngạo này của Thần Phi, kiếp trước nàng không biết đã thấy bao nhiêu lần rồi.

 

Cao Sấu Ngọc thấy Tần Cửu Vi không mắc bẫy, trong lòng không khỏi bực bội, cất tiếng hỏi: “Vậy xin hỏi phu nhân của Tạ thế tử giỏi làm gì?”

 

“Phu quân tài hoa ngất trời như vậy, thân là thê tử cư nhiên lại không biết gì…” Nàng ta cong môi cười lạnh, khịt mũi nói: “Nói ra quả thực khiến người ta cười rụng răng.”

 

Cao Vân Chi nhíu mày, lạnh lùng lườm Cao Sấu Ngọc.

 

Nói chuyện gắt gỏng như vậy làm gì? Nếu dọa sợ mỹ nhân nhỏ của nàng, nàng sẽ không để yên cho Cao Sấu Ngọc!

 

Tần Cửu Vi vốn không muốn để ý đến Cao Sấu Ngọc.

 

Dù sao Tề Vương đã sức cùng lực kiệt, sự sụp đổ của Tề Vương phủ là sớm muộn, Cao Sấu Ngọc cũng không thể ngang ngược được bao lâu.

 

Nhưng nàng cũng thực sự không thể chịu đựng được việc Cao Sấu Ngọc hết lần này đến lần khác khiêu khích, sỉ nhục nàng.

 

Ánh mắt nàng rơi xuống người Cao Sấu Ngọc, giọng nói lạnh lùng, “Ta giỏi hội họa.”

 

Cao Sấu Ngọc nghe vậy, mắt lập tức sáng lên.

 

Khóe môi nàng ta tự tin cong lên, “Ta cũng giỏi hội họa, không bằng chúng ta tỷ thí một phen thế nào?”

 

Không gả được Tạ thế tử, vậy nàng ta phải đè bẹp Tần Cửu Vi ở những phương diện khác.

 

Mắt Tần Cửu Vi khẽ nheo lại, Cao Sấu Ngọc thật sự không chịu từ bỏ ý định a.

 

Nhưng hội họa của nàng cũng là cực kỳ tài ba, có thể mang ra so tài.

 

Kiếp trước thâm cung lạnh lẽo, nàng học không ít thứ để g.i.ế.c thời gian, hội họa cũng là học được vào lúc đó.

 

Lại không ngờ những thứ này, kiếp này đều dùng đến.

 

Ánh mắt Tần Cửu Vi hơi lạnh, đáp lời: “Được, ta đồng ý với ngươi.”

 

Thấy nàng đồng ý, mắt Cao Sấu Ngọc càng sáng hơn vài phần.

 

Khóe miệng nàng ta cong lên một nụ cười độc ác, “Đã là thi đấu tự nhiên phải có cá cược, ai thua, người đó phải quỳ xuống dập đầu với đối phương.”

 

Tần Cửu Vi đương nhiên không ý kiến.

 

Cao Sấu Ngọc tự đào hố chôn mình, nàng mới không ngăn cản.

 

“Nghiễn Lễ, phu nhân của khanh còn giỏi hội họa nữa sao?” Cao Hiển quay đầu hỏi.

 

Hắn vốn tưởng Tần Cửu Vi chỉ là xinh đẹp, không ngờ cư nhiên còn tài hoa đến vậy.

 

Đôi mắt phượng hẹp dài của Cao Hiển khẽ nheo lại, nhìn về phía Tần Cửu Vi.

 

Mắt đen Tạ Nghiễn Lễ thâm thúy, cái này… hắn cũng không biết.

 

“Khanh nghĩ ai sẽ thắng?” Cao Hiển nhướng mày hỏi.

 

Nói xong không đợi hắn trả lời, hắn tự mình khẽ cười, “Khanh chắc chắn là đặt cược phu nhân của khanh thắng.”

 

Sắc mặt Tạ Nghiễn Lễ hơi ấm áp, “Tự nhiên.”

 

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng Cao Hiển vô cớ lại cảm thấy không vui.

 

Hắn siết chặt môi, cố ý nói: “Trẫm thấy chưa chắc đâu, hội họa của Cao Sấu Ngọc là do họa sư cung đình đích thân truyền dạy, trẫm cũng từng xem qua, quả thực là không tệ.”

 

Tề Vương đối với nữ nhi này vô cùng yêu thương, biết Cao Sấu Ngọc thích hội họa, liền cầu xin hắn, để Cao Sấu Ngọc vào cung theo họa sư cung đình học vẽ.

 

Thân phận của Tần Cửu Vi Người cũng đã điều tra qua, chẳng qua là tiểu thứ nữ của Tần gia.

 

Sư phụ hội họa mà Tần gia tìm đến, làm sao có thể so với họa sư cung đình?

 

Tạ Nghiễn Lễ không nói gì, khuôn mặt thanh lãnh không lộ vẻ gì, nhưng khóe môi lại cong lên.

 

Nhất định là Tần Cửu Vi thắng.

 

Cao Hiển thấy hắn không trả lời, trong lòng càng thêm bực bội.

 

Tình cảm phu thê của bọn họ thật sự tốt đến vậy sao?

 

Lúc này hắn lại nhớ đến Tề Vương vừa được nhắc đến, không khỏi nhớ lại chuyện Tề Vương muốn tạo phản.

 

Sắc mặt Cao Hiển lạnh lùng càng thêm khó coi.

 

Chuyện phiền lòng gần đây sao lại nhiều đến vậy?!

 

Cao Hiển hít sâu một hơi, bàn tay vờn chuỗi hạt phỉ thúy không khỏi nhanh hơn vài phần.

 

Nhưng sự bực bội trong lòng không những không được đè nén xuống, ngược lại càng ngày càng dữ dội, cuối cùng trực tiếp ném chuỗi hạt xuống bàn bên cạnh.