Ta Trùm Cung Đấu, Thế Tử Cao Quý Cũng Phải Cúi Đầu Xưng Thần

Chương 106: Trưởng công chúa và Thần Phi nương nương cãi nhau



 

Cao Vân Chi thấy vậy, lập tức lệnh người hăm hở chuẩn bị, có thể xem mỹ nhân vẽ tranh rồi.

 

Chẳng mấy chốc, án vẽ được bày ra ngay giữa yến tiệc, mực hương lan tỏa trong không khí.

 

Cao Sấu Ngọc sau khi đứng vững tại vị trí, vô cùng tự tin cầm bút, bắt đầu vẽ.

 

Nàng ta vẽ rất thuận lợi, mỗi nét bút đều không chút do dự, vận bút như bay.

 

Ngược lại, Tần Cửu Vi vẽ rất chậm, không được dứt khoát tự tin như Cao Sấu Ngọc.

 

Cao Vân Chi vốn tin chắc Tần Cửu Vi nhất định sẽ thắng.

 

Nhưng thấy bộ dạng Cao Sấu Ngọc như vậy, lòng nàng cũng không khỏi thắt lại, bắt đầu lo lắng cho Tần Cửu Vi.

 

Dù sao nàng đã từng thấy tranh vẽ của Cao Sấu Ngọc, rất nổi tiếng trong giới quý nữ.

 

Cao Vân Chi không khỏi siết chặt chiếc khăn tay trong tay, quay đầu liếc nhìn Tạ Cảnh đang ung dung uống trà, lông mày nhướng lên.

 

Chẳng lẽ hắn lại không hề lo lắng chút nào sao?

 

Tạ Cảnh quả thực không lo lắng, bởi vì theo sự hiểu biết của hắn về mẫu thân, mẫu thân chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.

 

Nếu việc này mẫu thân không làm được, nàng sẽ tìm mọi cách để từ chối.

 

Chạy trốn còn nhanh hơn bất cứ ai…

 

“Ta vẽ xong rồi.” Cao Sấu Ngọc tự tin thu bút, cằm hơi nhếch lên nói lớn.

 

Chúng quý nữ lập tức vây quanh.

 

Cao Sấu Ngọc vẽ một bức tranh cúc vàng mùa thu, những cánh cúc vàng rực dần dần bung nở dưới ngòi bút của nàng ta, dường như có thể ngửi thấy hương cúc thanh nhã.

 

Hình thái của hoa cúc càng thêm chân thực, gân lá rõ ràng có thể thấy, như sắp nhảy vọt ra khỏi mặt giấy.

 

Một quý nữ lên tiếng khen ngợi, “Bức cúc họa như trời sinh, nhập mộc tam phân, Quận chúa quả là thần họa.”

 

Mọi người cũng nhao nhao gật đầu khen ngợi, “Màu sắc điều chế thật tinh diệu, đậm nhạt vừa phải, so với cúc thật cũng không hề kém cạnh.”

 

“Đó là điều đương nhiên, hội họa của Quận chúa là học ở trong cung, không phải tiểu môn tiểu hộ có thể sánh bằng.” Vừa nói, ánh mắt không ngừng liếc về phía Tần Cửu Vi.

 

Chúng quý nữ thấy vậy không khỏi cầm khăn tay che miệng cười thầm.

 

Tần Cửu Vi xinh đẹp, lại gả rất tốt.

 

Các nàng chỉ có gia thế hơn nàng, tự nhiên phải tích cực tìm kiếm cảm giác ưu việt ở phương diện này.

 

Cao Sấu Ngọc đứng trước bàn, khóe môi nhếch cao, trong mắt tràn đầy đắc ý và tự hào.

 

Nàng ta quay đầu nhìn về phía Tần Cửu Vi bên cạnh, thần thái kiêu ngạo.

 

Lát nữa nàng ta sẽ bắt Tần Cửu Vi phải dập đầu thật mạnh với mình, để nàng ta nhận rõ thân phận ti tiện của mình!

 

Dù gả cho Tạ thế tử, nàng ta căn bản cũng không xứng với hắn!

 

Những lời này của các quý nữ xung quanh lọt vào tai Tần Cửu Vi không sót một chữ nào.

 

Nhưng nàng nghe xong ngay cả mắt cũng không nâng lên, chỉ chuyên tâm nhìn bức họa trong tay mình.

 

Chẳng mấy chốc, nàng cũng thu bút.

 

“Cửu Vi, ngươi vẽ thật đẹp!” Cao Vân Chi là người đầu tiên lên tiếng khen ngợi.

 

Nghe thấy Tần Cửu Vi vẽ xong, các quý nữ vốn vây quanh Cao Sấu Ngọc lại nhanh chóng vây quanh bàn của Tần Cửu Vi.

 

Cao Sấu Ngọc cũng nhếch cao cằm, đi về phía Tần Cửu Vi.

 

Nàng ta cũng muốn xem Tần Cửu Vi rốt cuộc vẽ ra thứ gì.

 

Nhưng bất kể nàng vẽ gì, khẳng định không đẹp bằng mình.

 

Ánh mắt Cao Sấu Ngọc khinh thường rơi xuống tờ giấy vẽ trên bàn, nhưng giây phút tiếp theo, nàng ta lập tức sững sờ tại chỗ.

 

Tần Cửu Vi vẽ một bức tranh thủy mặc, núi non hùng vĩ sừng sững, khí thế hùng hồn, qua sự thay đổi đậm nhạt của mực đen, tầng lớp rõ ràng.

 

Dùng mực đậm nhạt phù hợp, đỉnh núi xa xa ẩn hiện trong mây mù, mang đến cảm giác hư ảo, trống trải.

 

Thân núi hùng vĩ, khe sâu vực thẳm, mang lại cảm giác dày dặn vô tận và ý cảnh mênh mông.

 

Dưới chân núi, một dòng suối chảy xiết, cỏ cây bên bờ suối xanh tươi um tùm. Cùng với sơn thủy tương phản, càng hiện lên vẻ sinh khí tràn trề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Thế tử phu nhân, người vẽ thật đẹp, bức sơn thủy này bố cục tinh xảo, ý cảnh sâu xa, quả thực là một tác phẩm hiếm có!” Một quý nữ lên tiếng cảm thán.

 

Chúng nữ tuy đối với Tần Cửu Vi có nhiều ngưỡng mộ ghen tị. Nhưng bức tranh này, quả thực là hay đến mức không thể tranh cãi, khiến các nàng không thể không thừa nhận.

 

“Không ngờ Thế tử phu nhân không chỉ xinh đẹp đến vậy, mà còn là tài nữ nữa.”

 

Cao Vân Chi cũng hơi nhếch cằm, “Đó là điều đương nhiên, ta chưa từng thấy bức sơn thủy nào đẹp như thế này.”

 

Không hổ là mỹ nhân mà nàng vừa nhìn đã ưng ý!

 

Tần Cửu Vi lườm nàng một cái, khoa trương rồi đấy.

 

Cao Vân Chi khẽ hừ một tiếng, nàng mới không khoa trương đâu, nàng chỉ cảm thấy tranh của Cửu Vi là đẹp nhất!

 

Trưởng công chúa đã khen rồi, những người xung quanh cũng nhao nhao khen ngợi tranh của Tần Cửu Vi.

 

Tuy rằng muốn nịnh hót Trưởng công chúa, nhưng hội họa của Tần Cửu Vi vẽ thật sự rất đẹp.

 

Các nàng dù có khen ngợi khoa trương đến đâu, trong lòng cũng hoàn toàn không hư ảo.

 

Cao Sấu Ngọc ngay khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh Tần Cửu Vi vẽ đã lập tức biến sắc.

 

Tần Cửu Vi không phải tiểu thứ nữ của Tần gia sao? Nàng ta học được kỹ thuật hội họa tốt như vậy từ đâu?

 

Hội họa của nàng ta là do họa sư cung đình đích thân truyền dạy, học từ nhỏ, cư nhiên lại không bằng Tần Cửu Vi!

 

Khuôn mặt tinh xảo của Cao Sấu Ngọc lập tức trở nên vặn vẹo.

 

Tần Cửu Vi không chỉ gả cho Tạ thế tử mà nàng ta ngày đêm thương nhớ, bây giờ ngay cả hội họa mà nàng ta giỏi cũng không bằng nàng sao?

 

Chẳng lẽ đời này đều phải bị Tần Cửu Vi áp đảo đến c.h.ế.t ư?

 

Cao Sấu Ngọc c.ắ.n chặt môi dưới, c.ắ.n đến mức môi hơi trắng bệch.

 

Mạc Thanh Quỳ nghe người khác khen Tần Cửu Vi là tài nữ, chỉ cảm thấy vô cùng chói tai.

 

Nàng ta chỉ giỏi làm thơ, không giỏi vẽ.

 

Dù sao những bài thơ đó nàng ta đều đã từng học thuộc, nhưng vẽ tranh cần phải tích lũy nhiều năm, ngày qua ngày khổ luyện.

 

Trong lòng Mạc Thanh Quỳ vô cùng khó chịu.

 

Vốn tưởng rằng dựa vào thân phận là người xuyên không của mình, nhất định có thể chèn ép những nữ nhân cổ đại phong kiến này ở mọi nơi.

 

Nhưng không ngờ, mình lại có chỗ không bằng bọn họ sao?!

 

Tuy nhiên chỉ nghĩ một chút, nàng ta rất nhanh lại tự tin trở lại.

 

Hừ, nàng cần gì phải so sánh với đám người cổ đại này, nàng và bọn họ không giống nhau.

 

Đặt nàng cùng với bọn họ đều là tự hạ thấp thân phận.

 

Ánh mắt Mạc Thanh Quỳ lạnh lùng quét qua Tần Cửu Vi và Cao Sấu Ngọc.

 

Hai người này nàng ta đều không thích, tất cả nữ tử có tài nàng ta đều không thích.

 

Chỉ có nàng ta mới xứng với danh hiệu tài nữ.

 

Nhưng so sánh mà nói, nàng ta vẫn ghét Tần Cửu Vi hơn! Ai bảo nàng ta sinh ra lại xinh đẹp như vậy?

 

“Tranh của Thế tử phu nhân quả thực không tệ, nhưng bản cung lại cảm thấy tranh của Quận chúa vẽ đẹp hơn.”

 

Mạc Thanh Quỳ đột nhiên lên tiếng, giọng nói cao vút, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

 

Cao Sấu Ngọc nghe vậy, mắt lập tức sáng lên.

 

Vốn tưởng rằng lần này mình chắc chắn đã thua, nhưng không ngờ Thần Phi cư nhiên có tuệ nhãn, công nhận tài năng của mình.

 

“Thật sao? Bản công chúa lại thấy tranh của Cửu Vi đẹp hơn.” Cao Vân Chi hơi nhếch cằm, nhìn thẳng vào Mạc Thanh Quỳ.

 

Người khác đều sợ Thần Phi, nàng thì không sợ.

 

Nàng nhằm vào Mạc Thanh Quỳ thì sao? Nàng xem Cao Hiển có thể làm gì được nàng?

 

Chúng quý nữ nghe vậy, lập tức nhìn nhau.

 

Trưởng công chúa và Thần Phi nương nương cãi nhau, các nàng nên đứng về phía nào đây?