Ta Trùm Cung Đấu, Thế Tử Cao Quý Cũng Phải Cúi Đầu Xưng Thần

Chương 119: Tạ Giác nổi trận lôi đình nho nhỏ



 

Khi Lâm ma ma nói câu này, trong giọng nói đầy vẻ lạnh lẽo.

 

Bà làm sao cũng không ngờ, Phò mã gia lại dám lúc Công chúa đang m.a.n.g t.h.a.i mà nuôi ngoại thất bên ngoài!

 

Bà là người cận thân hầu hạ Trường công chúa, lòng tin và chân tình của Trường công chúa dành cho Phò mã gia, bà rõ ràng hơn ai hết.

 

Việc lớn việc nhỏ trong phủ Trường công chúa cùng điền sản trang trại đều giao cho Phò mã gia quản lý, Phò mã nào lại có được quyền lực lớn như thế?

 

Nhưng cuối cùng, hắn lại dám đối xử với Công chúa như vậy!

 

Lâm ma ma hằn học c.ắ.n răng.

 

Cứ chờ đấy! Hoàng thượng và Thái hậu sẽ không tha cho hắn!

 

Lúc này, tại Thanh Lan viện.

 

Tạ Nghiễn Lễ ngồi ở ghế chủ tọa trong phòng, đôi mắt lạnh lùng đen thẳm.

 

Sau khi nghe thấy tiếng động, ánh mắt lập tức nhìn về phía sân, nhưng chỉ thấy thị nữ bưng mâm gỗ đi qua.

 

Không có bóng dáng quen thuộc kia.

 

Tần Cửu Vi đây là lần đầu tiên về muộn như vậy…

 

Ám vệ bẩm báo với hắn, nàng cùng Trường công chúa đi bắt ngoại thất của Phò mã gia.

 

Tạ Nghiễn Lễ cũng cảm thấy kỳ lạ, Tần Cửu Vi giao hảo với Trường công chúa từ khi nào mà thân thiết đến vậy?

 

Tạ Giác ngồi ở ghế đẩu bên cạnh, dùng hai bàn tay nhỏ bé chống cằm, thần sắc ủ rũ.

 

Hắn không kìm được nhỏ giọng lầm bầm: “Mẫu thân khi nào mới trở về đây…”

 

Chiều hôm nay, Mẫu thân đã nói Người sẽ về sớm.

 

Tạ Nghiễn Lễ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Giác đã nhăn thành một cục, nhàn nhạt nói: “Không cần lo lắng, mẫu thân con sẽ sớm trở về thôi.”

 

Tạ Giác nghe vậy mắt liền mở lớn.

 

Không cần lo lắng ư? Hắn làm sao có thể không lo lắng!

 

Mẫu thân đã vì chuyện Phụ thân nuôi ngoại thất mà bỏ nhà đi, Phụ thân lại còn như người không có chuyện gì xảy ra!

 

Quá đáng lắm!

 

Hắn bật dậy từ chiếc ghế đẩu nhỏ của mình, chống nạnh trừng mắt nhìn Tạ Nghiễn Lễ.

 

Nổi trận lôi đình nho nhỏ nói: “Phụ thân! Đều tại người!”

 

Tạ Nghiễn Lễ:? Sao lại đổ lỗi cho hắn.

 

Đột nhiên, một tiếng hừ nhẹ vang lên bên cạnh Tạ Nghiễn Lễ.

 

Hắn thuận thế nhìn qua, lại phát hiện là Tạ Kinh Xuân phát ra.

 

Hai người vừa chạm ánh mắt, Tạ Kinh Xuân liền lập tức ngoảnh đầu đi không nhìn hắn.

 

Tạ Nghiễn Lễ: … Sao cả lão đại nhà mình cũng như vậy?

 

Ngay lúc này, ở cửa truyền đến tiếng thị nữ thông báo: “Thiếu phu nhân.”

 

Tạ Giác nghe vậy mắt liền sáng rực lên, cất bước chân ngắn nhỏ nhào tới.

 

“Mẫu thân, người đừng đi! Đừng đi có được không?”

 

Tạ Giác thực sự bị dọa sợ rồi.

 

Tuy hắn rất yêu Phụ thân, Phụ thân đối với bọn họ cũng ngày càng tốt hơn.

 

Thế nhưng, hắn thật vất vả mới gặp được một Mẫu thân quan tâm yêu thương hắn như thế, hiện tại lại sắp mất đi rồi.

 

Hắn không muốn mà, không muốn đâu!

 

Vừa rên rỉ vừa thút thít, nước mắt Tạ Giác cứ thế tuôn rơi không ngừng.

 

“Chuyện gì thế này?” Tần Cửu Vi thấy Tạ Giác khóc đến t.h.ả.m thương như vậy, nhất thời cũng có chút không hiểu ra sao.

 

Nhưng thấy hài tử khóc đáng thương như vậy, nàng cũng đau lòng lắm.

 

Lập tức từ trong tay áo lấy ra khăn lụa, cẩn thận lau nước mắt trên mặt Tạ Giác.

 

Tạ Giác ngước khuôn mặt nhỏ lên, đáng thương nói: “Mẫu thân người dù có muốn đi, cũng mang cả ta đi cùng có được không.”

 

Giọng nói non nớt còn ẩn chứa tiếng nức nở, “Ta không như Đại ca cùng Nhị ca ăn nhiều, ta ăn rất ít, rất dễ nuôi dưỡng…”

 

Tạ Kinh Xuân: …

 

Tam đệ ngươi đến lúc này còn không quên giẫm đạp lên Đại ca ta đúng không?

 

Hơn nữa tỳ vị ngươi gần đây đã điều dưỡng tốt, rõ ràng là ăn uống không khác Nhị ca ca ngươi là bao đâu?

 

Tần Cửu Vi dở khóc dở cười, đứa trẻ ngốc này đang nói gì vậy?

 

“Giác ca nhi, Mẫu thân sẽ không rời bỏ các con.”

 

Nàng khẽ khom người, nhìn vào đôi mắt đen như ngọc của Tạ Giác, ôn nhu hỏi: “Nói cho Mẫu thân biết, con đã nghe thấy gì sao? Vì sao lại nghĩ Mẫu thân sẽ rời đi?”

 

Xem ra hôm nay Tạ Giác bất thường như vậy là có nguyên do, nhưng nàng lại luôn không phát giác.

 

Tạ Giác nấc lên một tiếng, “Bởi vì Phụ thân nuôi ngoại thất bên ngoài, người rất tức giận nên muốn rời đi hức hức hức.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tạ Nghiễn Lễ vô duyên vô cớ gánh một nồi oan ức: …

 

Hắn nuôi ngoại thất từ khi nào? Sao hắn lại không hay biết?

 

Tần Cửu Vi không nhịn được khẽ cười, “Phụ thân con không nuôi ngoại thất đâu, con nghe từ đâu ra vậy?”

 

Tạ Nghiễn Lễ đối với nữ nhân vốn không mấy hứng thú, làm sao có thể ở bên ngoài nuôi ngoại thất?

 

Hơn nữa ở chung lâu như vậy, nàng đối với nhân phẩm của Tạ Nghiễn Lễ cũng có sự tin tưởng.

 

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Giác căng thẳng, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ không tin.

 

Mẫu thân nhất định là đang dỗ dành hắn! Hắn cũng không muốn tin, nhưng hôm đó hắn đã nghe thấy ở ngoài cửa rồi!

 

“Phụ thân thật sự không nuôi ngoại thất bên ngoài.” Giọng nói Tạ Cảnh chợt vang lên.

 

Hắn một thân áo bào trắng chậm rãi bước vào phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc, giọng nói bình tĩnh giải thích.

 

“Con tận mắt chứng kiến, người nuôi ngoại thất bên ngoài là Phò mã gia, chiều hôm nay đã bị Mẫu thân và Trường công chúa bắt quả tang tại ngõ nhỏ.”

 

Tần Cửu Vi quay đầu nhìn Tạ Cảnh, vô cùng kinh ngạc, “Con nhìn thấy vào chiều nay sao?”

 

“Vâng, buổi chiều con đã lén đi theo sau xe ngựa của hai người.” Sau đó hắn lại bổ sung một câu: “Chỉ là Mẫu thân không phát hiện ra mà thôi.”

 

Tần Cửu Vi:?!

 

Trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc.

 

Rốt cuộc ba đứa trẻ này còn bao nhiêu chuyện mà nàng không biết nữa đây.

 

Tạ Giác há hốc miệng, thần sắc ngượng nghịu gãi đầu.

 

A, ồ, hình như hắn đã nhầm rồi…

 

Hắn quay đầu nhìn Tạ Nghiễn Lễ với vẻ mặt âm trầm, không nhịn được rụt cổ lại.

 

Tạ Giác cất bước chân nhỏ, đi đến trước mặt hắn.

 

Nhỏ giọng nói: “Xin lỗi Phụ thân, giờ con đã biết rồi, người không phải là loại nam nhân thủy tính dương hoa, là con đã hiểu lầm người.”

 

Tạ Nghiễn Lễ: … Từ ngữ gì đây!

 

Tạ Giác ngước mắt lên, thấy sắc mặt Tạ Nghiễn Lễ quả nhiên càng khó coi hơn.

 

Trong lòng vô cùng nghi hoặc, hắn đã xin lỗi rồi mà? Vì sao Phụ thân hình như càng tức giận hơn…

 

Tạ Giác hít sâu một hơi.

 

Xem ra, chỉ có thể tung ra chiêu sát thủ của hắn – làm nũng điên cuồng.

 

Sau đó đột ngột nhào tới ôm chầm lấy Tạ Nghiễn Lễ, tựa như cún con cọ loạn trong lòng hắn.

 

“Phụ thân đừng giận, đừng giận mà~”

 

“Giác ca nhi biết sai rồi mà~”

 

Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Tạ Nghiễn Lễ, cũng không khỏi khẽ cong khóe môi.

 

Tiểu nhi tử này của hắn thật sự là đơn thuần đáng yêu, tính cách ngây thơ, không vương chút tạp chất.

 

Đại nhi tử Tạ Kinh Xuân cũng tiến lên xin lỗi.

 

“Xin lỗi Phụ thân, là con đã hiểu lầm người, người là một Phụ thân tốt, con thành tâm xin lỗi người.”

 

Tạ Nghiễn Lễ mím chặt đôi môi mỏng.

 

Lời này sao nghe cứ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?

 

Nhưng hắn vẫn khẽ gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi này.

 

Tần Cửu Vi đứng bên cạnh chỉ cảm thấy buồn cười.

 

Không ngờ gần đây ba đứa trẻ và Tạ Nghiễn Lễ xích mích lại là vì chuyện này.

 

Chuyện của Trần Hoài Tri lại có thể ảnh hưởng đến bọn chúng từ xa.

 

Ba đứa trẻ lại làm ầm ĩ một lát, Tần Cửu Vi thấy thời gian không còn sớm, liền căn dặn ma ma đưa bọn chúng đi nghỉ.

 

Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người Tần Cửu Vi và Tạ Nghiễn Lễ.

 

Tần Cửu Vi nhìn sắc mặt hơi âm trầm của hắn, chậm rãi bước đến bên cạnh hắn.

 

Nàng khẽ nghiêng đầu, hỏi: “Phu quân còn đang tức giận sao?”

 

Thấy Tạ Nghiễn Lễ không trả lời, nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, ôn tồn nói: “Không biết Phu quân có nhận ra không, các hài tử hiện tại đối với chàng đã không còn như trước kia nữa.”

 

Tạ Nghiễn Lễ nhướng mắt, “Nói thế nào?”

 

Tần Cửu Vi khẽ cười, “Trước kia các hài tử kính yêu Phu quân, nhưng cung kính thì nhiều, mang theo sự xa cách, cũng không dám tiếp cận.”

 

“Nhưng hiện tại các hài tử đã dám lộ mặt mày với chàng, dám giận dỗi chàng, như vậy mới là thật sự không sợ chàng, đã coi chàng là Phụ thân chân chính rồi.”

 

Khi nói chuyện, lông mi Tần Cửu Vi khẽ chớp, đôi mắt hoa đào xinh đẹp dưới ánh nến càng thêm long lanh quyến rũ.

 

Ánh mắt Tạ Nghiễn Lễ sâu thẳm.

 

Ừm, không tức giận nữa.