Tần Cửu Vi thấy sắc mặt hắn dịu đi, liền biết hắn đã không còn giận nữa.
Nàng khẽ nghiêng đầu, cất lời trêu chọc: “Phu quân sẽ nuôi ngoại thất bên ngoài sao?”
Tạ Nghiễn Lễ giọng lạnh nhạt: “Sẽ không.”
Nuôi một mình nàng là đủ rồi.
Tần Cửu Vi không ngờ hắn lại trả lời nhanh đến vậy.
Khẽ chớp mắt, cong môi nói: “Phu quân thật tốt.”
Trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không để tâm.
Ngày hôm sau.
“Thiếu phu nhân, đây là thư gã sai vặt vừa gửi đến, nói là gửi cho người.”
“Gửi cho ta?” Tần Cửu Vi khẽ nhíu mày, nhận lấy thư từ tay thị nữ rồi mở ra.
Nhìn thấy nét chữ quen thuộc kia, mắt nàng chợt sáng lên.
Tiểu Hà hiếm khi thấy tiểu thư nhà mình vui vẻ đến vậy, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, có tin vui gì sao?”
Nàng ngước mắt nhìn Tiểu Hà, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng: “Cả nhà cữu cữu sắp vào kinh rồi!”
Tống ma ma lập tức nói: “Thật sao tiểu thư?”
Trong mắt Tần Cửu Vi đầy ý cười: “Không sai không sai, đây là thư tay của cữu cữu.”
Hơn nữa kiếp trước, cữu cữu cũng trở về kinh vào lúc này, chỉ là sau đó…
Tần Cửu Vi khẽ lắc đầu, kéo suy nghĩ trở lại.
Nàng rủ mắt, từng chữ từng chữ đọc lại bức thư, ước gì cữu cữu có thể viết nhiều hơn một chút.
Năm tám tuổi, sau khi nương thân qua đời, nàng ở Tần phủ không nơi nương tựa.
May mắn thay cữu cữu không chịu thua kém, học hành chăm chỉ lại cầu tiến.
Hiện giờ đã là quan tứ phẩm, được phái đi Giang Nam.
Mỗi dịp lễ Tết đều gửi tặng những món quà hậu hĩnh, riêng tư còn chu cấp tiền bạc cho nàng.
Tuy những món quà và tiền bạc này đều bị Lý thị khấu trừ hơn nửa, nhưng vẫn còn lại một phần đến tay nàng, cũng khiến những ngày tháng của nàng ở Tần phủ dễ chịu hơn chút.
Lúc này, Giang Nam.
“Trì Nhượng, sách vở của con đã thu xếp xong cả chưa?” Giang Lăng cất tiếng hỏi.
“Bẩm phụ thân, đã thu xếp xong gần hết rồi ạ.” Một giọng nam ôn nhu vang lên.
Trong thư phòng, một thiếu niên rủ mắt sắp xếp sách vở, những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gáy sách của từng cuốn cổ tịch.
Cẩn thận chồng gọn gàng mấy cuốn kinh sử tử tập dày cộp.
Thân hình hắn thon dài và thẳng tắp, mặc một chiếc trường sam, vạt áo bay bay, trông thanh phong nhã vận.
Làn da trắng nõn như ngọc, sống mũi cao thẳng, đường nét cương nghị và thẳng tắp, tựa như đỉnh núi cao vút.
Mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ ôn nhu và khiêm tốn vô tận.
Giang Lăng hài lòng nhìn con trai mình: “Trì Nhượng, con giờ tuổi cũng không còn nhỏ, lần này vào kinh, vi phụ muốn tìm cho con một gia đình môn đăng hộ đối.”
“Con xem biểu muội Cửu Vi con, cách đây không lâu cũng đã thành thân rồi, con cũng nên gấp rút lên.”
Bàn tay Giang Trì Nhượng đang cầm cuốn sách khẽ siết lại, giọng nói khô khốc: “Biểu muội Cửu Vi nàng… thành thân rồi?”
Những ngày này hắn chuyên tâm đọc sách, hiếm khi hỏi han chuyện bên ngoài cửa sổ.
Không ngờ biểu muội Cửu Vi lại đã kết hôn…
Hắn ngước đôi mắt hơi u buồn lên, giọng có chút gấp gáp: “Biểu muội Cửu Vi gả cho ai?”
Giang Lăng không ngờ phản ứng của hắn lại lớn đến vậy.
“Cửu Vi nó gả cho Tạ Thế tử.” Vẫn là thư Cửu Vi gửi về nói.
Nhắc đến Cửu Vi, Giang Lăng cũng không khỏi khẽ thở dài.
Cửu Vi là huyết mạch duy nhất Thanh Thanh để lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những năm này tuy hắn không ngừng gửi tiền về Tần phủ, nhưng hiếm khi nhận được thư hồi âm của Cửu Vi.
Nàng một mình ở Tần phủ, cũng không biết rốt cuộc sống ra sao.
Sau khi gả vào Hầu phủ, tuy có thư từ, nhưng Cửu Vi vốn hiểu chuyện, e rằng cũng chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn.
Lần này trở về, nhất định phải đi thăm nàng một chuyến.
Nghe thấy cái tên này, đôi môi mỏng của Giang Lăng khẽ run rẩy.
Đại danh của Tạ Thế tử hắn đương nhiên là đã nghe nói qua.
Người tài hoa tuyệt diễm như vậy, xứng với biểu muội Cửu Vi không gì hợp hơn.
Chỉ là, hắn nghe nói Tạ Thế tử hình như có ba đứa con nuôi.
Hắn khẽ thở dài một tiếng: “Biểu muội gả cho người khác làm mẹ kế, thật sự là có chút ủy khuất cho nàng.”
Kinh thành, phủ Trường công chúa.
Cao Vân Chi từ từ mở mắt, ánh mắt vẫn còn vương chút mơ màng và hoảng hốt.
Tần Cửu Vi thấy nàng tỉnh, lập tức tiến lên, khẽ gọi: “Vân Chi.”
Nhìn thấy nàng, trong đầu Cao Vân Chi lập tức nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Từng cảnh tượng trong sân như thủy triều cuồn cuộn gầm thét ập đến trong tâm trí nàng.
Đôi môi Cao Vân Chi bắt đầu run rẩy không kiểm soát, cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, không phát ra được nửa tiếng động.
Nước mắt tích tụ trong khóe mắt lại không thể kìm nén được nữa, tuôn trào ra, trượt dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng.
Tần Cửu Vi đau lòng lắm, lập tức tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng: “Không sao, không sao, mọi chuyện đã qua rồi.”
Cao Vân Chi lại khóc càng dữ dội hơn, nước mắt như chuỗi hạt ngọc đứt dây.
Nàng khóc nức nở, tay phải vô thức ôm chặt ngực, đau đến xé lòng.
Nhưng đột nhiên, nàng ngừng khóc, đôi mắt đỏ ngầu đến kinh người.
Trong mắt nàng tràn đầy vẻ lạnh lẽo, môi dưới bị nàng c.ắ.n đến bật máu, từng chữ từng chữ nói: “Ta muốn vào cung! Ta muốn Hoàng thượng làm chủ cho bản cung!”
Hoàng cung, Ngự thư phòng.
Cao Hiển nghe xong sự việc, lập tức giận dữ, gân xanh trên trán nổi lên.
Hắn bật dậy khỏi long ỷ: “Hỗn xược!”
Các thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu, thân thể run rẩy như sàng.
Trần Hoài Tri quỳ dưới điện càng không dám ngẩng đầu lên.
Ánh mắt lạnh lẽo của Cao Hiển chiếu xuống người hắn, không chút do dự đưa tay túm lấy một nghiên mực trên ngự án, dùng sức ném về phía Trần Hoài Tri đang quỳ dưới điện.
Nghiên mực bằng chất liệu dày nặng, vẽ một đường cong sắc lẹm trong không trung.
Trần Hoài Tri kinh hãi mở to mắt, trơ mắt nhìn nghiên mực bay về phía mình.
“Ầm” một tiếng trầm đục.
Nghiên mực đập mạnh vào vai Trần Hoài Tri, thân thể hắn loạng choạng nghiêng sang một bên.
Trên mặt đầy vẻ đau đớn, mồ hôi lạnh lập tức túa ra trên trán, rịn xuống trượt dài theo má.
Cao Hiển vẫn chưa nguôi giận, gầm lên với hắn: “Trần Hoài Tri! Ngươi làm sao dám! Hoàng tỷ đang mang thai, vô cùng vất vả, ngươi lại dám đối xử với nàng như vậy!”
Năm đó Trần Hoài Tri thi Xuân Vi còn chưa lọt vào tam giáp, nếu không nhờ Hoàng tỷ coi trọng hắn, làm sao hắn có thể chưa đến ba năm đã thăng lên chức vị cao như vậy?
Người này quả thật không biết tốt xấu!
Trần Hoài Tri không kịp để ý đến cơn đau trên người, sợ hãi vội vàng dập đầu, dập mạnh đến phát ra tiếng “bộp bộp”.
“Vi thần không dám, vi thần xin thề không dám nữa! Vi thần biết tội nghiệt sâu nặng, xin Hoàng thượng tha cho vi thần một mạng! Xin Hoàng thượng khai ân!”
Cao Hiển lạnh lùng cười nhạt một tiếng: “Muốn Trẫm tha cho ngươi sao?”
Hắn ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Trần Hoài Tri đang chật vật dưới điện, giọng nói lạnh lẽo như gió băng đêm đông.
“Trần Hoài Tri phẩm hạnh bất chính, làm ô nhục thể diện Hoàng gia, ngoại thất không biết liêm sỉ, quấy rối trật tự cung đình. Kể từ hôm nay, giam hắn cùng ngoại thất đó lưu đày đến Bắc Địa, suốt đời không được đặt chân vào Kinh thành nửa bước, để làm gương cảnh cáo!”