Tùy tùng trung thành với Tạ Hoài Nghĩa lập tức quỳ sụp xuống, liên tục cầu xin tha mạng, miệng một mực phủi sạch liên can.
Trong khi Mạch Tuệ đi báo quan khiến tâm phúc của hắn c.h.ế.t không chỗ chôn, ta chỉ việc vì “phu quân tốt” của mình mà cầu cho hắn sống không bằng c.h.ế.t.
“Cả người bỏng rộp thế này, trị liệu chắc chắn vô cùng khổ sở, chẳng chừng còn thối rữa sinh giòi, muốn sống cũng không được, muốn c.h.ế.t cũng chẳng xong.”
“Nhất là chỗ hạ thân, nơi kín đáo nhơ bẩn kia, e rằng sẽ thối rữa đến chẳng còn gì.”
Chu đại phu hiểu ý, vội vàng gật đầu với ta:
“Đại khái, sẽ là như vậy.”
Như thế, ta mới thật sự yên lòng.
10
Ta ngủ say lắm đêm đó.
Rốt cuộc, ta đã moi sạch vết thương cho Tạ Hoài Nghĩa suốt cả đêm.
Hắn đau đến gào thét xé lòng, kêu la suốt đêm, ta nghe vậy mừng rỡ vô cùng.
Nhưng ta vui, đâu thể để Đường Uyển buồn.
Sáng sớm hôm sau, ta chuẩn bị lễ vật nặng tay, cùng hạ nhân hào hùng đến phủ thượng thư.
Dù Đường phu nhân không hài lòng vì Đường Uyển thường xuyên về nhà mẹ đẻ, nhưng khi ta mang lễ sang xin nàng về phủ, bà ta vẫn phải giữ bộ mặt tươm tất.
Bà ta mời các phu nhân ngồi, lấy cớ uống trà ngắm hoa, nhân tiện vì ta mà thể hiện lễ nghi.
Việc này vừa khéo hợp ý ta.
Ta làm tròn bộ xin lỗi, lấy hết thành ý ra trình:
“Con ta mê muội, khiến Uyển Nhi chịu oan, hôm qua ta đã răn đe trước đám đông, đã rõ ràng tỏ thái độ chỉ nhận Uyển Nhi.”
“Lúc trước phu quân tới ép cưới, thật sự ta không biết, để phu nhân và Uyển Nhi chịu khổ là lỗi của ta. Nhưng Uyển Nhi đã có duyên với Lý gia ta, ta thề sẽ coi Uyển Nhi như con đẻ.”
“Lý gia ta sẽ chỉ công nhận con của Uyển Nhi làm người thừa kế, sẽ đặt Uyển Nhi lên trên đứa con bất tài của ta. Nếu trái lời thề, xin ta c.h.ế.t không yên.”
Ta nói nhẹ nhàng mà thề thốt sắc bén, các phu nhân vốn cũng có tấm lòng vì con cái, thương cảm nỗi khổ nuôi đứa con hoang của ta, bắt đầu nói tốt cho ta trước mặt Đường phu nhân.
Đường phu nhân vốn thích câu nệ lấy mặt mũi, thấy vậy liền nghe theo, mắng nửa câu rồi để Uyển Nhi theo ta về phủ.
Trên xe ngựa, ta nhìn Đường Uyển và hỏi:
“Khóa trái cửa, bỏ thuốc, phóng hỏa rồi thiêu người, chuyện ấy không phải việc của cô nương yếu đuối; chắc là hắn làm chứ?”
Đường Uyển nắm chặt chiếc khăn, ánh mắt buông xuống:
“Là hắn. Vì con, hắn bao giờ cũng làm đến cùng, không chừa đường lui. Thật đáng tiếc, con chẳng thể cho hắn bất cứ điều gì.”
Người hắn trong miệng Uyển Nhi là bạn thơ ấu, Thẩm Tuế Bách. Hai người yêu nhau, đáng lẽ sẽ chung sống đến già.
Nhưng Đường phu nhân không ưa Thẩm gia nghèo hèn, cộng thêm âm mưu ép hôn của phụ tử Tạ Hoài Nghĩa, đã xé tan đôi lứa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiếp trước khi Đường Uyển bị sảy, Thẩm Tuế Bách nổi giận, cầm d.a.o xông vào phủ đòi mạng Tạ Minh Lãng và Liễu Yến Nhi, rồi sa bẫy mà c.h.ế.t dưới mưa tên ở quan phủ.
Ta đã sống nửa đời người, còn đường đời của Uyển Nhi mới chỉ bắt đầu.
Phúc phần và số mệnh đáng có của nàng, ta sẽ cho nàng hết.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y Uyển Nhi, giọng ta dịu đi tới mức ấm:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Ai nói con không thể cho hắn gì? Nếu ta muốn cho hai người nắm tay nhau suốt đời, liệu không được sao?”
Đường Uyển bỗng nhìn ta, mặt đầy sửng sốt:
“Được sao?”
“Việc c.h.é.m tận thù chẳng phải chuyện dễ sao? Việc này có gì khó? Cứ chờ xem!”
11
Vừa đến cửa phủ, chúng ta đã gặp ngay người của quan phủ.
Việc liên quan đến Tạ Hoài Nghĩa, nên ta liền mời họ vào giường hắn ta.
Bất chấp thân mình hắn ta vừa uống t.h.u.ố.c rồi mới ngủ, ta sai Tiểu Tảo đ.á.n.h thức lão gia.
Tiểu Tảo thật thà, che chắn tầm nhìn cho mọi người, vừa nhẹ giọng gọi lão gia, vừa một tay ấn thật mạnh lên thân thể của Tạ Hoài Nghĩa đang được băng bó kỹ càng.
Tạ Hoài Nghĩa đau đến như một xác sống, kêu la rồi bật dậy ngồi hé người.
Nhưng vừa chạm tới các vết thương khác, lại một hồi kêu la xé ruột xé gan.
Ta đứng nhìn, giả vờ nâng đỡ, nhưng mỗi lần chạm vào đều chính xác ấn vào những chỗ đau.
Chỉ khi hắn ta mướt mải mồ hôi, thở rũ rượi, ta mới dừng tay để tiện cho màn tra hỏi sau này.
Người của quan phủ không vòng vo:
“Tạ đại nhân không hề cùng Tống đại nhân tiệc tùng. Hiện trường cũng không có dấu vết cho thấy Tống đại nhân từng xuất hiện ở đó.”
“Chỉ có một nữ nhân y phục xộc xệch, không hề bị thương, trốn trong hầm rượu và đã bị chúng ta bắt vào ngục.”
“Qua tra khảo tra tấn, nàng tự xưng là ngoại thất của Tạ đại nhân, nói là khi đang cùng Tạ đại nhân gần gũi thì làm rơi đèn, mới gây ra tai họa này. Tạ đại nhân có điều gì muốn nói không?”
Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Tạ Hoài Nghĩa bệch hẳn đi.
Chưa kịp đáp, ta đã quát lớn:
“Toàn lời dối trá! Ai chả biết phu quân ta dù là rể nhập giá, nhưng ta nể tài hoa, nể học thức hắn, từng tôn trọng và yêu chiều, đến mức đặt cả con trai mang họ Tạ.”
“Hắn bao năm vẫn dịu dàng ân cần, thậm chí hết lòng làm cho ta vui bằng trâm ngọc phấn son và bánh trái.”
“Phu thê gắn bó, tương thân tương ái bao năm, lẽ nào hắn lại vì chút danh lợi mà làm kẻ bạc tình phụ nghĩa?”
“Nếu rể nhập giá lại dâm loạn, ta thà khởi kiện đến triều đình, nhét hắn vào lồng heo cho hả giận, hắn không vì bản thân, chẳng lẽ còn không giữ nề mặt và tương lai cho con trai mình sao?”
Tạ Hoài Nghĩa định thanh minh cho Mạnh Tự Cẩm, người cùng quê, cùng tuổi thơ, nhưng lời bị dìm xuống họng.