Ta Và Con Dâu Đều Trọng Sinh Rồi

Chương 7



Lúc này hắn còn không biết con trai đã bị tiếng xấu đến mức quan phủ không chấp nhận, không còn tương lai. 

 

Vì tương lai con trai, hắn mới nghiến răng chịu nhịn, không dám để mối tình vụng trộm lộ ra trước mặt ta.

 

Hơn nữa, trước sinh tử, tên ấy tự tư lợi; sao dám đặt mình vào nguy hiểm. 

 

Hắn nắm tay băng như móng giò, im lặng nắm chặt thành nắm đấm, giọng ngày càng nhỏ:

 

“Nàng ta nói dối.”

 

Chỉ một câu đó chưa đủ, ta liền hỏi:

 

“Vậy sao ngươi lại đến sân nhà nàng giữa ban ngày? Nam đơn nữ chiếc ở cùng nhau, ngươi còn mang theo bạc riêng của ta bảo là thưởng trên dưới, chẳng lẽ ngươi nuôi nàng sao?”

 

“Đồ tiện nhân, để ta xuống ngục một chuyến, xem rốt cuộc là ai mà có mưu mô thế, quyến rũ phu quân ta, còn dối trá lấy bạc của ta.”

 

Tạ Hoài Nghĩa hoảng hốt, vội biện minh: 

 

“Không phải như vậy! Ta và nàng ta cùng quê, nàng ta cô đơn cầu giúp ta, ta thương xót mới giúp một chút.”

 

Người của quan phủ đáp lại: 

 

“Nhưng trong lời khai nàng ta nói phụ mẫu và đệ đệ nàng ta đang kinh doanh ở Vân Châu, ăn mặc không thiếu thốn, vậy sao còn cần đến sự giúp đỡ của Tạ đại nhân?”

 

Lời nói của hắn bị bóc trần, lập tức lúng túng. 

 

Hắn cố tỏ vẻ tức giận, lớn tiếng mắng:

 

“Một cái miệng láu lỉnh thế, lừa luôn cả ta! Nếu biết nàng ta còn chỗ dựa, ta nào dám lấy bạc của thê tử để giúp nàng ta về quê…”

 

Ta vội ngắt lời: “Chắc là vì nàng ta có bạc rồi sợ lộ liền một đường không dừng, g.i.ế.t phu quân ta rồi ôm bạc cao chạy xa bay!”

 

Tạ Hoài Nghĩa run sợ. 

 

Ai biết rằng nếu hắn nhận định như vậy, tội mưu sát để chiếm của sẽ đổ lên đầu Mạnh Tự Cẩm, hậu quả sẽ thế nào, nên hắn do dự.

 

Ta đ.ấ.m nốt cú cuối: 

 

“Phu quân ta có tình có nghĩa, không nỡ đẩy người cùng quê vào con đường cùng, nhưng trừ lại, những tùy tùng đi theo hắn giờ ta đã nhốt trong nhà chứa củi, có thể dẫn tới để hỏi cung.”

 

“Không được!”

 

Tạ Hoài Nghĩa hoảng hốt.

 

Trong ngục có tám mươi hai hình tra, dù là cái miệng bị bịt đá cũng có thể bị đ.á.n.h vỡ để moi ra chân tướng. 

 

Như vậy, vụ gian tình của hắn, thân phận trộm cắp danh tính của Tạ Minh Lãng, tất cả sẽ không thể che đậy.

 

Hắn c.ắ.n răng quyết xuống, từng chữ từng chữ nói:

 

“Nàng ta vốn muốn quyến rũ ta để làm thiếp, bị ta từ chối nên oán hận, cố tình phóng hỏa định thiêu c.h.ế.t ta. Nếu không phải nàng ta bỏ t.h.u.ố.c vào trà, ta sao lại bị cháy nặng thế này. Mưu sát có chủ đích, tội không thể dung thứ, không cần hỏi thêm, hãy kết án ngay.”

 

Lời vừa dứt, hắn kinh hãi nhận ra: người con ngồi trên xe lăn đã bị Đường Uyển đẩy ra cửa. 

 

Vừa đủ để nghe phụ thân mình buộc tội mẫu thân.

 

Sự quan tâm và thăm nom của con trai dành cho phụ thân bỗng trở thành giọt nước tràn ly huỷ hoại mối quan hệ phụ tử.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tạ Minh Lãng gào hét: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đẩy ta ra, ông làm ta thấy ghê tởm!”

 

Tạ Hoài Nghĩa run rẩy chẳng thể cựa quậy, chỉ biết nhìn con trai với căm hờn.

 

Không thể giải thích, không thể cãi lại, tim như bị d.a.o cắt.

 

Còn Tạ Minh Lãng thì cũng khốn cùng không kém.

 

12

 

Sinh phụ vì muốn bảo toàn mình, lại chính miệng vu cáo mẫu thân hắn, đẩy bà đến chỗ c.h.ế.t.

 

Hắn tức đến nổi đập vỡ mọi bàn trà trong nhà.

 

Nhưng ấm nước sôi mới đun trong ấm lại b.ắ.n vào tay hắn.

 

Hạ nhân trong sân bị hắn mắng xua hết ra ngoài.

 

Đầu gối quỳ đến bầm rách được đại phu bôi d.ư.ợ.c mạnh, giờ đau đến nỗi đứng dậy cũng khó.

 

Hắn vùng vẫy muốn ra ngoài gọi người lấy thuốc, nhưng rồi lại ngã sụp xuống đống bừa bộn trên sân.

 

Một đống bẩn thỉu và những phồng rộp trên tay, đó là cảnh tượng tang thương mà Đường Uyển thấy khi dẫn cả đám nha hoàn xông vào.

 

Phụ tử bọn họ, một người nằm rên rỉ đau đớn trên giường, một người nằm bất lực trong sân, chẳng thể nổi giận.

 

Nhờ có Chu đại phu chăm sóc và Đường Uyển săn sóc, ta mới rảnh tay.

 

Ta trực tiếp đến địa lao một chuyến, đem về số bạc riêng của mình.

 

Kiếp trước, nữ nhân đầy mưu mô này giờ treo trên tường, người đầy vết thương, chẳng còn nét người.

 

Nghe nói không lâu nữa sẽ bị lưu đày.

 

Khi nhìn thấy ta, trong mắt nàng ta không che giấu được hận ý: 

 

“Chính ngươi ép hắn hại ta phải không? Hắn vô phương, chỉ còn phải khuất phục dưới uy quyền của ngươi. Ta hiểu hết rồi.”

 

Đối với nữ nhân, nàng ta ra tay không nương tay. 

 

Với nam nhân lại tỏ ra nhân từ, tự lừa dối mình.

 

Ta không bao giờ quên cảnh kiếp trước nàng ta đứng ngoài cửa phòng chứa củi, vẻ mặt đầy kiêu hãnh và khiêu khích. 

 

Nàng ta đã thắng, trong tư thế của kẻ chiến thắng còn ra tay đ.â.m sâu vào tim ta:

 

“c.h.ế.t sớm còn tốt, âm phủ cũng được gặp con gái của ngươi.”

 

“Đừng trách ta tàn nhân, hãy trách chính ngươi không bằng người. Bao năm nhịn nhục ẩn mình, phú quý trong phủ, một gia đoàn ấm êm cho phần đời còn lại, đều là phúc phần của ta.”

 

Bây giờ nhìn nàng ta quằn quại như muốn c.h.ế.t, ta lạnh lùng hỏi: 

 

“Con ta c.h.ế.t thế nào?”

 

Nàng ta run rẩy, mặt đầy kinh ngạc không tin.

 

Ta tiếp: “Hắn nói là ngươi hại nó, nên lấy mạng ngươi trả cho con ta, rồi chúng ta sẽ bỏ qua nhau mà sống nốt đời.”

 

“Ồ phải rồi, chắc ngươi cũng nghe rồi, con trai ngươi bị ta đ.á.n.h giữa đường đến rướm da rướm thịt, lại bị nhốt vô quan phủ đ.á.n.h ba mươi trượng. Trầy trật đầy mình, còn bị bắt quỳ đi một vòng lên miếu Nữ Oa.”