Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2

Chương 10



Nói chuyện đổ bể.

Ta xoay người bỏ đi, Tề Mục kéo tay áo ta lại: "Vừa đến đã đi? Vội vàng đi đánh Thái cực quyền sao?"

"Đó không phải là Thái cực quyền!!!"

"Cho ta mười phút thôi," hắn nắm lấy cổ tay ta qua lớp tay áo, "Đợi ta xem xong tấu chương này, cùng đi chèo thuyền nhé?"

Nửa tiếng sau, ta không ngồi trên thuyền, mà ngồi dưới gốc cây liễu ven hồ.

Biết cái gì gọi là tự chuốc lấy phiền phức không?

Lúc trước Tề Mục vì phòng ta, không chỉ dùng hàng rào vây kín hồ, còn di chuyển tất cả thuyền trong hồ lên bờ, bảo người ta giấu kỹ. Kết quả là hôm nay đám tiểu thái giám phụ trách giấu thuyền đều được nghỉ, những người khác đều không biết thuyền ở đâu, chỉ có thể luống cuống tay chân đi tìm.

Hoàng thượng có chút xấu hổ đứng bên hồ.

Ta ngồi dưới gốc cây phe phẩy quạt xem náo nhiệt: "Hoàng thượng có nóng không, có muốn đến đây hóng mát với thần thiếp không?"

Hắn nhìn ta: "Mới tháng ba mà quạt gì, cẩn thận cảm lạnh."

Từ cách đó mấy trăm mét truyền đến tiếng reo hò: "Tìm thấy rồi tìm thấy rồi! Ở đây!"

Ta vừa uống trà vừa nhìn bọn họ chuyển thuyền, tháo dỡ hàng rào, trà uống hết rồi, thuyền chuyển chưa được một nửa.

"Cười gì vậy?" Tề Mục đi đến bên cạnh ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ta, "Trở về mau đi học bơi."

Ta nghiêng đầu né tránh: "Biết rồi biết rồi, đừng làm rối tóc ta."

Ta bước một chân lên thuyền, quyến luyến nhìn lại bờ: "Hôm nay mọi người vất vả rồi, Hoàng thượng vừa rồi còn nói muốn tăng lương gấp ba lần để khao thưởng mọi người, đúng không Hoàng thượng?"

Tề Mục vội vàng đỡ lấy ta: "Tăng tăng tăng, đều tăng, ngươi lên thuyền trước rồi hãy nói!"

Thời tiết rất đẹp, xuân xanh quang đãng, gió nhẹ trên mặt hồ cũng rất dễ chịu. Thuyền nhỏ lắc lư, ta dựa vào bàn thấp, thoải mái híp mắt.

Mặt hồ rất yên ả, Tề Mục dứt khoát buông mái chèo xuống, mặc kệ thuyền tự trôi.

Ta chống cằm nhìn hắn: "Tề Mục, ngươi đã từng yêu đương chưa?"

Hắn ta dường như rất ngạc nhiên khi ta hỏi câu này: "Chưa."

"Ế từ trong trứng nước à, không thể nào?" Ta nhướng mày nhìn hắn, "Khoa lịch sử... Ngành văn chắc là có rất nhiều cô gái xinh đẹp chứ? Chẳng lẽ trước khi xuyên không ngươi còn đáng ghét hơn bây giờ, đắc tội với tất cả mọi người?"

Tề Mục một tay vén tay áo, một tay rót trà cho ta: "Sao ngươi không nói trước khi ta xuyên không, ta là một tên xấu xí, cho nên không ai thèm để ý đến ta?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com