Ta sờ sờ mặt mình: "Không nên như vậy chứ, mặt ta không thay đổi, chẳng lẽ ngươi thay đổi?"
"Không có, đùa ngươi thôi." Hắn nhẹ nhàng đặt chén trà trước mặt ta, "Ta sau khi đến đây phát hiện mình giống hệt như trước kia, ngay cả nốt ruồi trên cánh tay cũng không thay đổi."
"Vậy thật là kỳ lạ, sao lại có trai đẹp FA lâu năm như vậy chứ."
Ta tiếc nuối cho hắn, Tề Mục chỉ mỉm cười nhìn ta, nhìn đến mức ta... ngại ngùng.
Hoàng hôn treo trên bầu trời, chiếu đến mức ta không mở mắt ra được. Ta đổi hướng nằm trên đệm mềm, nhắm mắt lại tiếp tục lải nhải: "Tề Mục, ngươi đối với mọi cô gái đều dịu dàng như vậy sao?"
"Ta dịu dàng sao?"
"Ờ, thỉnh thoảng cũng có chút đáng ghét."
"Vậy chắc là không phải," hắn ta dường như dùng quạt che nắng trên mắt ta, "Ý ta là, có lẽ, ta cảm thấy mình đối với ngươi sẽ khác với người khác, có lẽ là dịu dàng hơn một chút."
"Có lẽ? Một chút?"
"Vậy ta cố gắng, nhiều hơn một chút."
Ta nhịn không được cong khóe môi: "Lâu rồi ta không vui vẻ như vậy, yên tĩnh nhưng vui vẻ."
Ta đoán, Tề Mục cũng đang cười.
Ta đang cảm thán cuộc sống yên bình thì đuôi thuyền truyền đến âm thanh kỳ lạ.
Ta mở mắt ra: "Tiếng gì vậy? Không phải là thuyền bị thủng chứ?"
Tề Mục vừa an ủi ta không sao đâu, vừa lo lắng đi xem.