Ta và Nhiếp Chính Vương

Chương 3



8. 

Năm ta mười ba tuổi, ta nhìn trúng một tiểu cung nữ môi hồng răng trắng, quyết định lập nàng làm Quý phi.

Tĩnh Côn đỡ trán: “Bệ hạ, người là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân, hai người không thể làm vợ chồng.”

Ta vô cùng hoang mang: “Nữ với nữ vì sao không thể làm vợ chồng?”

Tĩnh Côn trầm ngâm một lát, mịt mờ nói: “Bởi vì hai người không thể làm những chuyện xấu hổ được.”

“Ta tiếp tục hỏi: “Việc gì là việc xấu hổ?”

Tĩnh Côn hơi hơi mỉm cười, ghé vào bên tai ta thấp giọng nói: “Chờ đến khi bệ hạ thành hôn sẽ hiểu.”

Ta nói: “Vậy đến đây đi lão già, gả cho ta!”

Tĩnh Côn trốn cực kỳ nhanh!

9.

Năm ta mười bốn tuổi, dưới sự phụ tá của Tĩnh Côn, đã làm được vài việc ích quốc lợi dân, lập nên uy tín, được thần dân tin phục, đế vị càng thêm củng cố.

Ta đã đến tuổi niên hoa, thiếu nữ mới lớn

Tĩnh Côn hai mươi hai tuổi, quân tử nhẹ nhàng.

Không còn vẻ thiếu niên ngây ngô nữa, mà trở nên thành thục trầm ổn, trong triều đình có thể đỉnh thiên lập địa.

Hắn vẫn chưa thành hôn, làm bạn cùng ta sớm chiều, thân mật khăng khít.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Chỉ là, không có phong hoa tuyết nguyệt, không có nói chuyện yêu đương, cả ngày nghiên cứu triều đình đại sự, thảo luận quốc gia thiên hạ.

Có rất nhiều thứ, ta luôn tưởng muốn nói chuyện khác với hắn, ví dụ như, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu linh tinh gì đó. 

Mỗi khi ta có ý đồ hướng đến những chủ đề này, Tĩnh Côn đều uy h.i.ế.p muốn phế bỏ ta. 

Có một ngày, ta từ Tàng Thư Các lấy ra một quyển xuân cung đồ đã ố vàng.

Đang xem chưa đủ ghiền, sách đã bị Tĩnh Côn đoạt lấy, xé thành hai nửa, sau đó dùng ngọn nến châm lửa, ném ra ngoài cửa sổ.

Ta hướng về hắn kêu lên: “Làm càn! Trẫm muốn g.i.ế.c ngươi!”

Ta chưa bao giờ nổi giận với hắn. Lần này chắc là vì xem xuân cung đồ khiến cho ngọn lửa ham muốn thiêu đốt 

Tĩnh Côn bình tĩnh nói: “Loại đồ vật này bệ hạ không nên xem. Bệ hạ không đỏ mặt thần cũng đỏ mặt thay bệ hạ.”

Ta bình tĩnh lại, giả bộ ngây thơ: “Xin hỏi Nhiếp Chính Vương, xin hỏi thầy, ta không hiểu cuốn sách này vẽ cái gì? Người trong sách đang luyện công phu gì hay sao?”

Ánh mắt thanh thuần ham học hỏi nhấp nháy: “Ta cảm thấy loại võ công này, thật cổ xưa thật thần kỳ, thầy có thể dạy ta luyện được không?”

Chỉ cần ta không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ.

Tĩnh Côn ậm ừ một lúc lâu, nhẹ giọng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Bệ hạ, đây không phải là thứ thần nên dạy ngài.”

“Ngươi là thầy của ta, ngươi không dạy ta thì ai dạy ta?”

“...Trượng phu tương lai của ngài.”

Vậy ngươi làm trượng phu của ta đi!

Những lời này, suýt nữa ta đã buột miệng thốt ra, nhưng lại vội nhịn lại.

Đối với Tĩnh Côn không thể cường đoạt, chỉ có thể thắng bằng trí, ta càng vội, hắn càng phản kháng, đến lúc đó phế ta đi thì thảm rồi.

Ta muốn chầm chậm quanh co, chầm chậm cùng hắn đọ sức.

10.

Năm ta mười lăm tuổi, đến tuổi tuyển hoàng phu.

Thế tử An Bình Vương ôn nhu tuấn lãng ta không hài lòng, Đích tôn của Hộ Quốc Công phong lưu phóng khoáng ta chướng mắt, Tân khoa trạng nguyên ôn dật tuyệt trần ta cũng không có hứng thú.

Tĩnh Côn rất buồn bực: “Bệ hạ thích kiểu như thế nào?”

Ta liếc mắt một cái, buồn rười rượi nói: “Trẫm, thích người giống như Nhiếp Chính Vương ấy.”

Thần sắc của hắn cứng đờ, khuôn mặt từ trước tới nay dù cho Thái Sơn có sập cũng không biến sắc, thế mà lại ửng đỏ: “Thần cáo lui trước.”

“Chạy đi đâu!” Ta hóa thân thành một con sói đói, đột nhiên nhào tới phía Tĩnh Côn, ôm lấy cổ hắn, giống như con sâu leo lên lưng hắn. 

Ta thổi khí bên tai hắn, cố ý trêu đùa: “Trẫm muốn làm chuyện xấu hổ cùng với ái khanh.”

Cổ họng Tĩnh Côn nghẹn lại, quay đầu mỉm cười với ta: “Thần không sợ xấu hổ, chỉ sợ làm bệ hạ xấu hổ chết.”

Ta cười to: “Vậy để xem ái khanh rốt cuộc có bản lĩnh khiến cho trẫm xấu hổ c.h.ế.t hay không!”

Đôi tay hắn ôm lấy vòng eo của ta, cúi đầu bình tĩnh nhìn ta, trong mắt phượng có ánh sáng mị hoặc, phản chiếu khuôn mặt đỏ như mây tía của ta.

Ta nuốt nước miếng, giữa trưa ăn mặn, miệng khô lưỡi khô.

Hắn cúi đầu dí sát vào ta, lông mi dày buông xuống, hơi thở ấm áp phả lên mặt ta, làm cho tim ta đập thật nhanh. 

Cho đến khi môi của chúng ta sắp chạm vào nhau, trong mắt hắn hiện lên một tia giãy giụa, đột nhiên ngồi dậy, lui về phía sau hai bước, chỉnh lại ống tay áo, cười nhạt nói: “Nếu thật sự làm bệ hạ xấu hổ chết, thần chẳng phải phạm vào tội hành thích vua hay sao? Bệ hạ ngoan ngoãn xem tấu chương, thần cáo lui trước.”

Ta hoàn toàn thất vọng, thò tay ra kéo lấy vạt áo của hắn, nhất thiết nói: “Lão già, làm hoàng phu của ta được không?”

Giọng điệu của ta rất chân thành, còn mang theo chút khẩn cầu, cũng có chút kỳ vọng yếu ớt.

Sau một lúc lâu im lặng, Tĩnh Côn lạnh lùng trả lời: “Thần phụng theo di mệnh của tiên hoàng, dùng toàn bộ sức lực trong đời phụ tá bệ hạ đương triều, nhưng mà theo luật Đại Sở, hoàng phu không được tham gia chính sự, cho nên thần… thứ tội khó tòng mệnh.”

Hắn đẩy tay của ta ra, sải bước rời đi.

Ta ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Tĩnh Côn, sống lưng của hắn thật thẳng, bước chân rời đi cũng quyết tuyệt dứt khoát.

Ta ôm đầu gối ngồi dưới đất, cứ như thế phát ngốc thật lâu. Hắn muốn quyền lực, làm hoàng phu lại không thể can thiệp triều chính, cho nên hắn không muốn cưới ta.

Hóa ra, địa vị của ta ở trong lòng Tĩnh Côn, cũng không quan trọng bằng những việc triều chính vụn vặt.