Năm ta 16 tuổi, thích uống rượu, thường hay say sưa không tỉnh, chậm trễ triều chính.
Làm hoàng đế thật sự quá vất vả, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải rời khỏi giường, ăn mặc chỉnh tề, đi vào triều sớm, nghe những đại thần vô nghĩa hết bài này đến bài khác.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Có một lần ta thật sự không dậy được, Tĩnh Côn thế mà xông vào tẩm cung của ta, kéo màn giường của ta ra, lôi ta khỏi giấc mộng mơ màng trên giường.
Hắn quá vô lễ, quá thô bạo!
Nhưng ta rất thích!
Từ đó về sau, ta liền thường xuyên ngủ nướng, Tĩnh Côn lại thường xuyên mạnh mẽ đến lôi ta dậy.
Đây là cơ hội hiếm có chúng ta có tiếp xúc tứ chi.
Có một lần, hắn lại tới kéo ta, ta làm xấu, túm chặt lấy tay hắn, thân mình trầm xuống, ta dùng sức lôi kéo, hắn mất đi cân bằng, ngã vào ổ chăn của ta.
Ta cùng với hắn, gần trong gang tấc nhìn nhau.
Trong ánh mắt hắn hiện lên một tia giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi ta, ta lại túm chặt lấy hắn.
“Xin thầy trả lời cho trẫm mấy câu hỏi, trẫm sẽ lên triều.”
“Mời bệ hạ cứ nói!”
“Thưa thầy, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, những lời này rốt cuộc có ý gì?”
“...”
“Thưa thầy, nam tử đều có nữ tử trong lòng mình, nữ tử cũng đều có nam tử trong lòng mình, phải không?”
“...”
“Thưa thầy, tình yêu nam nữ, là cảm thấy tội lỗi hay sao?”
…
Mỗi một câu hỏi này, Tĩnh Côn đều không trả lời được.
Cuối cùng, ta thả ra đại chiêu:
“Thầy, ngươi là nam tử, ta là nữ tử, như vậy ta… có thể yêu ngươi được không?”
“Không thể.” Lần này, Tĩnh Côn không nghĩ ngợi gì, không do dự tí nào mà đáp lại.
Trái tim ta đau đớn một chút, hỏi lại: “Vì sao không thể? Là ta không xứng hay sao?”
“Là thần không xứng.”
“Không xứng chỗ nào? Thầy vẫn là người quân tử mà ta ngưỡng mộ nhất.”
“Tuổi tác không xứng, thân phận không xứng, tính tình không xứng… Không có cái gì xứng đôi hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không có cái gì xứng đôi. Người đàn ông ta thích mười một năm lại chính miệng nói ta không xứng đôi với hắn tí nào.
Ta nói: “Chỉ cần ngươi tình ta nguyện, không có gì là xứng hay không xứng cả.”
Sắc mặt của hắn lạnh lại: “Bệ hạ lại ồn ào, thần cũng chỉ có thể phế đi ngài thôi!”
Hắn lại lấy cái này ra để uy h.i.ế.p ta.
Lần đầu tiên trong lòng ta cảm thấy không thoải mái.
“Được rồi, lúc nãy ta nói bừa.” Ta chỉ có thể tạm lui một bước, “Thầy, đừng nóng giận, trẫm chỉ đùa thôi.”
Hắn nhấc tay lên, nhìn xuống ta, “Giữa thần với bệ hạ có một số việc không nên nói chuyện nhiều, đề tài hôm nay sau này không nên nói nữa.”
Nói xong hắn tránh khỏi tay ta, phất tay áo bỏ đi, đi tới cửa lại bổ sung thêm một câu: “Bệ hạ còn quá nhỏ, thần là nghĩ cho xã tắc đại Sở.”
Ta tức giận đến nghiến răng, ta không chê ngươi già mà ngươi còn chê ta nhỏ?
Lúc sau, ta lại cùng hắn ở chung giống như lúc trước. Ta không bao giờ nhắc đến chuyện thích hắn nữa, hắn cũng như thể chưa từng biết đến tâm ý của ta.
Chỉ là, khi hai người ở chung, hắn kéo xa khoảng cách với ta, đừng nói ôm ta, tay cũng sẽ không trực tiếp chạm vào.
Ở trong mắt hắn, ta không là một đứa trẻ nữa, mà là một nữ nhân, một nữ nhân nguy hiểm, có khả năng đưa hắn vào tình kiếp.
Ta cũng dần dần nhận thức được, Tĩnh Côn này, làm thầy ôn nhu bao nhiêu, thì làm Nhiếp Chính Vương lạnh nhạt bấy nhiêu.
Rồi sau đó rất nhiều năm, sau khi đã xảy ra vài chuyện, ta mới hiểu được, hắn đâu chỉ có lạnh nhạt, mà là cay nghiệt.
12.
Năm nữ để 17 tuổi, hậu cung không có hoàng phu, triều thần bắt đầu sốt ruột, cầu xin Nhiếp Chính Vương nghĩ cách. Thần sắc của Nhiếp Chính Vương khó đoán, khoanh tay không nói gì.
Nửa tháng sau, Nhiếp Chính Vương nghênh thú Vương phi, ngày hôm đó lụa đỏ đầy trời, cả thành chúc mừng, quần thần đều tới, chỉ có Nữ Đế không tới.
Ba ngày sau, ngoài dự kiến của mọi người, Nữ Đế đột nhiên hạ chỉ, sách phong thế tử An Bình Vương là Hoằng Dư làm hoàng phu.
Đêm đại hôn, Nữ Đế bị say rượu phát điên, thiếu chút nữa thiêu hủy toàn bộ tẩm cung. Quan tư lễ không biết làm thế nào, đành phải mời Nhiếp Chính Vương cứu tràng. Mọi người đều biết chỉ có Nhiếp Chính Vương mới chấn chỉnh được vị Nữ Đế điêu ngoa này. Cuối cùng lại không thể mời được Nhiếp Chính Vương đến, bởi vì hắn ở trong phủ của mình cũng uống đến say mèm.
13.
Năm ta 18 tuổi, ăn vạ trên giường không muốn vào triều sớm. Hoàng phu Hoằng Dư quỳ gối ở bên long sàng (4), khuyên can hết lần này tới lần khác.
Ta bực bội che lỗ tai lại, lẩm bẩm tự hỏi: “Vì sao Nhiếp Chính Vương không tới gọi trẫm ra ngoài?”
Mới nhớ ra, đã lâu lắm rồi hắn không vào tẩm cung của ta nữa.
Ta cùng hắn thậm chí đã rất lâu rồi đều không ở cùng một chỗ.
Không biết từ khi nào, xa cách giống như người xa lạ.