Ta và Nhiếp Chính Vương

Chương 7



5.

Lấy lý do Hoàng đế bị bệnh nặng, lừa Nhiếp Chính Vương đến tẩm cung vây hắn lại rồi g.i.ế.c hắn, là kế sách của Hoằng Dư.

Hắn biết đây là một bước cờ hiểm. Nhưng nếu không mạo hiểm như vậy, thê tử của hắn vĩnh viễn sống dưới bóng ma của nam nhân kia.

Hắn quyết không thể chịu đựng.

Hắn khuyên nàng rời khỏi kinh thành tạm lánh, hết thảy giao cho hắn làm, nhưng nàng không chịu, nàng nói nàng muốn tự mình kết thúc với Nhiếp Chính Vương.

Hoằng Dư không nói gì nữa, nàng muốn như thế nào đều chiều theo nàng, hắn chỉ cần dùng tính mệnh để đánh cược bảo vệ nàng.

Buổi tối ngày hôm trước thực hiện kế hoạch diệt Trụ, Hoằng Dư ôm nàng, hỏi nàng, bệ hạ, nàng đã từng yêu thần chưa?

Nàng thành thật trả lời: “Nếu thế gian này không có Tĩnh Côn, Tuyết Thành nhất định sẽ yêu Hoằng Dư.”

Vì thế, Hoằng Dư đã rõ ràng, hắn vĩnh viễn không thể thay thế được vị trí của Nhiếp Chính Vương ở trong lòng nàng.

Chỉ tại nàng với hắn quen biết nhau quá muộn.

Kiếp sau, hắn nhất định phải đoạt ở phía trước Nhiếp Chính Vương.

Nhất định!

(Hết)

________

Đọc đến đây rồi, buồn quá phải không? 

Câu chuyện này có rất nhiều vấn đề. Trong bài tác giả đăng có khá nhiều bình luận trái chiều.

Ví dụ như: Vì sao một đứa trẻ 13 tuổi lại có thể làm Nhiếp Chính Vương? Kỳ lạ và vô lý phải không? Tầm tuổi ấy nhiều Hoàng Đế có ngôi vị vẫn bị người khác coi là con rối, buông rèm chấp chính. 

Ví dụ như: Nếu như Nhiếp Chính Vương đã yêu quyền lực như thế, tại sao đến cuối cùng lại tự tử để Hoàng Đế được hoàn toàn có được quyền lực?

Có một comment mà mình khá thích: Nhiếp Chính Vương là một người thầy tốt của Nữ Đế, bài học cuối cùng là phải thiết huyết vô tình, phải bất cận nhân tình, phải g.i.ế.c c.h.ế.t tình cảm để dành trọn quyền lực. Nên khi nữ đế trưởng thành, quyết định ra tay với mình, cũng là lúc hắn dồng ý từ bỏ quyền lực.

Nhưng mình thì sao? Mình không chấp nhận nổi điều đó, trái tim mình khá đau đớn, vì người yêu nhau không đến được với nhau. 

Vì thế, mình có viết thêm một ngoại truyện, về đời sau của Tĩnh Côn, khi người này không còn coi trong quyền lực nữa, mà chỉ cần mỹ nhân. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hy vọng không bị ném đá!

Ngoại truyện - Tính Côn trọng sinh (by Animism & Me)

Không có nàng, quyền khuynh thiên hạ có gì thú vị đâu?

1.

Ta là Tĩnh Côn, Nhiếp Chính Vương của Đại Sở, chuyên chính quân quyền ta đều nắm giữ trong tay, để bảo hộ Hoàng Đế của ta luôn an vui khỏe mạnh, suốt đời vô lo.

Ta đã ở bên nàng từ năm nàng năm tuổi, một tay chăm sóc nàng lớn lên, dạy dỗ nàng  những chữ đầu tiên những vần thơ đầu tiên, dạy nàng kiến thức, dạy nàng việc triều chính.

Nàng vừa giống tiểu muội của ta, vừa giống con gái ta, lại là quân vương của ta, nàng luôn là quân vương của ta, mặc dù không it lần ta dọa sẽ phế nàng. 

Nhưng nếu phế nàng rồi, ta cũng không làm Nhiếp Chính Vương nữa. Không có nàng, Nhiếp Chính Vương thì có ý nghĩa gì đâu!

Nàng nói nàng yêu ta, muốn lập ta làm hoàng phu

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Nhưng nếu làm hoàng phu, ta không thể nào cống hiến cho xã tắc, không thể làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa. Vì thế ta đã giãy giụa hồi lâu, vẫn là từ chối nàng…

Nàng làm hoàng đế của nàng, ta làm Nhiếp Chính Vương của ta. Chúng ta coi như chưa từng đề cập đến chuyện đó, ta vẫn làm Nhiếp Chính Vương chăm lo việc triều chính cho nàng.

Khi nàng mười bảy tuổi, các đại thần sốt ruột cầu xin ta phải tìm cách đề nàng tuyển hoàng phu.

Thật sự không chậm trễ được nữa, nàng cũng lớn rồi, đã đến tuổi rồi, không chần chừ được.

Mà ta biết trong lòng nàng có ta, nhất định không chọn người.

Cho nên ta cần phải dập tắt tình cảm của nàng.

Khi đó, chắc nàng sẽ buộc phải quên đi tình cảm đối với ta thôi. 

Thế là, ta thành thân..

Không phải nàng, nữ nhân nào cũng vậy thôi, chỉ không cần ảnh hưởng đến những người khác, cho nên ta chọn một nữ nhân không có tên tuổi trong tộc.

Đúng như dự tính của ta, ba ngày sau, nữ đế hạ chỉ Thế tử An Thành Vương vào làm hoàng phu. 

Là điều ta mong muốn, nhưng tại sao trái tim ta lại nhức nhối như vậy? Ta không muốn đối mặt, vì thế nên không dự lễ thành hôn của nàng. 

Đêm đó, ta lần đầu tiên uống rượu, lần đầu tiên uống đến nỗi say mèm.