Lần cuối cùng gặp nàng, là khi nàng giả bệnh lừa ta chạy đến tẩm cung của nàng.
Ngựa xa ngàn dặm chạy về gặp nàng, lại đối mặt với một đám tinh binh nàng dùng để hành thích ta.
Đám binh lính nàng chuẩn bị đó, chỉ là trẻ nhỏ mà thôi, chỉ là nàng đã lớn rồi, nàng có thể chĩa mũi kiếm vào n.g.ự.c ta, có thể bỏ được tình cảm của nàng đối với ta, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, dạy dỗ nàng trở thành một đế vương vô tình, có thể quyền khuynh thiên hạ.
Chỉ là, ta không đành lòng nhìn nàng với Hoằng Dư ở một chỗ, ta không nhịn nổi sự ghen ghét của ta đối với hắn, kể từ ngày nàng thành thân, kể từ ngày hắn với nàng như hình với bóng.
Ta g.i.ế.c hắn. Nàng không thể quên ta được, nàng phải luôn luôn nhớ Tĩnh Côn ta. Sau khi g.i.ế.c hắn, ta thấy khuôn mặt nàng vẫn lạnh lùng, không có vẻ gì là đau khổ. Nàng có yêu hắn không?
Nàng đã trưởng thành rồi, nàng không cần ta bảo hộ trong vòng tay của mình nữa, nàng sẽ được thỏa sức vẫy vùng, làm điều nàng thích, làm đế vương của nàng.
Nếu nàng muốn ta chết, ta c.h.ế.t là được chứ gì!
Ta cầm kiếm tự đ.â.m vào tim mình. Nàng lớn rồi, nghe nàng!
Tạm biệt Tuyết Thành, kiếp sau nếu nàng không làm hoàng đế, ta không làm Nhiếp Chính Vương, hãy gả cho ta… sẽ cùng nàng cử án tề mi, song túc song phi.
Ta c.h.ế.t trong vòng tay của nàng. Nàng đã khóc rất nhiều, hình như nàng nói nàng không muốn ta chết, nhưng đây chẳng phải là lựa chọn của nàng hay sao? Ta đã thành toàn cho nàng rồi đó! Vì sao nàng vẫn không vui? Vì sao nàng vẫn khóc nhiều như thế, thê lương như thế?
3. (Trọng sinh)
Vừa mở mắt ra, ta thấy mình đang ở Tàng Thư Các, tay còn cầm một cuốn Xuân Cung Đồ đã ố vàng.
Trước mặt ta là Tuyết Thành, đang nhìn ta ngơ ngác. Nàng giật lại cuốn sách, nhưng ta không cho, không những thế ta còn xé nó thành trăm mảnh rồi đốt nó thành tro.
Nhìn dáng vẻ của nàng, ta ngạc nhiên vô cùng, lại lục lại ký ức.
Ta đã trở lại quá khứ, lúc này nàng mới mười bốn tuổi, còn xem trộm xuân cung đồ trong Tàng Thư Các.
Ta lại như một thói quen, làm lại hành động mà trước kia ta đã làm một lần, xé cuốn sách và đốt nó thành tro.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Nàng vẫn giận dữ như thế, lại dọa sẽ g.i.ế.c ta.
Kiếp này, nàng vẫn là hoàng đế, ta vẫn làm Nhiếp Chính Vương, nhưng, ta không muốn nhường nàng cho người khác.
Ta nhớ lại những lời kiếp trước: “Loại đồ vật này bệ hạ không nên xem. Bệ hạ không đỏ mặt thần cũng đỏ mặt thay bệ hạ.”
Nàng bình tĩnh lại, giả bộ ngây thơ: “Xin hỏi Nhiếp Chính Vương, xin hỏi thầy, ta không hiểu cuốn sách này vẽ cái gì? Người trong sách đang luyện công phu gì hay sao?”
Ánh mắt thanh thuần ham học hỏi nhấp nháy: “Ta cảm thấy loại võ công này, thật cổ xưa thật thần kỳ, thầy có thể dạy ta luyện được không?”
Nàng còn rất nhỏ, cái này chưa thể dạy.
Ta ậm ừ một chút, nhẹ nhàng nói:
“Bệ hạ, đây không phải là thứ thần nên dạy ngài.”
“Ngươi là thầy của ta, ngươi không dạy ta thì ai dạy ta?”
“...Trượng phu tương lai của ngài.”
Khi nàng đủ lớn, ta sẽ trở thành trượng phu của nàng, lúc đó ta sẽ dạy nàng, được không?
4.
Ta thật sự băn khoăn, không thể để mọi chuyện lặp lại như kiếp trước.
Ta đã được sống lại một lần nữa, ta có thể sửa chữa những sai lầm của kiếp trước.
Không có nàng, quyền thế có ý nghĩa gì đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng cũng không thể mãi mãi là trẻ nhỏ, mãi mãi cần sự bảo vệ che chở của ta, cũng có một ngày nàng trưởng thành đó thôi.
Đến lúc nàng trưởng thành, cũng không cần Tĩnh Côn ta làm Nhiếp Chính Vương nữa, làm hoàng phu chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho nàng có vẻ cũng không tệ lắm
Vì thế, ta chuẩn bị một kế hoạch để có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ, khiến cho nàng có được đầy đủ khả năng của một đế vương, nhanh chóng trưởng thành, để ta có thể sớm ngày từ chức.
5.
Năm đó, Tuyết Thành mười lăm tuổi, đã đến tuổi tuyển hoàng phu.
Nàng không tuyển ai làm hoàng phu, điều này cũng nằm trong dự tính của ta. Ta cũng nhớ tất cả những gì xảy ra kiếp trước.
Vì thế, ta hỏi nàng: “Bệ hạ thích kiểu người như thế nào?”
Nàng nói: “Trẫm thích người giống như Nhiếp Chính Vương ấy!”
Ta giả bộ xấu hổ, nói: “Thần xin cáo lui.” nhưng chỉ quay lưng, chậm chạp không muốn bước chân
Nàng chạy về phía ta, ôm chầm lấy từ phía sau, khẩn thiết nói: “Đừng đi!”
Rồi thổi một hơi lên tai ta, nàng nói tiếp: “Trẫm muốn làm chuyện xấu hổ với ái khanh!”
Trải qua thêm một lần, cùng với bao nhiêu ký ức cũ ùa về, thương hải tang điền, trái tim ta khó có thể điều khiển, thình thịch thình thịch. Thực sự muốn làm việc xấu hổ với nàng, khiến cho nàng không lấy chuyện này ra trêu chọc ta nữa. Chỉ là, nàng vẫn còn nhỏ.
Ta mỉm cười quay lại nói với nàng: “Thần không sợ xấu hổ, chỉ sợ làm bệ hạ xấu hổ chết.”
Nàng cười to: “Vậy để xem ái khanh rốt cuộc có bản lĩnh khiến cho trẫm xấu hổ c.h.ế.t hay không!”
Ta ôm eo nàng, cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong veo tinh nghịch của nàng, trong đó có chút chờ mong, có chút ngây thơ, có chút dục vọng. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đôi môi hồng căng mọng mềm mại, khóe miệng hơi cong lên như muốn khiêu khích ta.
Ta giống như bị thôi miên ở trong đó.
Ta nghe thấy nàng nuốt nước miếng, nhin cổ họng nàng động đậy, ta cảm thấy khát khô, cả người trở nên nóng rực.
Một tay ta giữ lấy đầu nàng, tay còn lại đỡ eo nàng, ta cúi xuống, hơi thở nóng rực của ta cũng phả lên mặt nàng, ta nghe được trái tim đập mạnh hơn, không biết là của ta hay của nàng.
Ta thật sự muốn ngấu nghiến mà hôn nàng, và ta hôn lên môi nàng một cái thật nhẹ, môi nàng rất mềm, sau đó ta nhe ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nhìn nàng thật kỹ. Cả hai đời vẫn chưa từng gần gũi nàng như thế, ta muốn ngắm nàng nhiều hơn một chút.
Vốn chỉ muốn dừng lại ở đó.
Nhưng ánh mắt của nàng, vì nụ hôn nhè nhẹ đó của ta mà cháy lên một ánh lửa rực rỡ, hai tay nàng ôm lấy cổ ta, đu lên, áp môi nàng vào môi ta, tìm kiếm thêm sự ngọt lành.
Ta tiếp nhận nụ hôn đó của nàng, hôn lên môi nàng thêm một lần nữa. Thật sự muốn ăn nàng. Nhưng ta phải nhịn.
Sau đó ta kéo nàng, lại, ôm nàng vào lòng, đầu nàng dựa vào n.g.ự.c của ta. Nàng hỏi:
“Lão già, làm hoàng phu của ta có được không?”
“Cũng không phải là không thể, nhưng ngài phải trưởng thành đã!”
Nàng giống như không thể tin được mà hỏi lại ta: “Có thật không?”
“Thật là như thế! Nhưng muốn làm hoàng phu của nàng, ta phải từ chức! Nàng cần phải đủ lông đủ cánh mới được!” Ta nuông chiều trả lời nàng.
Đôi mắt nàng sáng rực lên, giống như có muôn ngàn ngôi sao trong đó, khóe miệng nàng cứ ngoác đến tận mang tai, nàng chạy qua chạy lại xung quanh ta, giống như một đứa trẻ.
Nàng vừa cười vừa hỏi lại:
“Nếu ta làm một hoàng đế tốt, Tĩnh Côn ngươi có thể trở thành hoàng phu của ta sao?”
“Có thể, nhưng điều này là bí mật! Phải xem bệ hạ có làm được không đã!”
Nàng nhất định làm được!
“Ta có thể làm một hoàng đế tốt, ngươi hãy chờ xem!” Nàng khẳng định chắc chắn!
Nàng cười rất tươi, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Ta chưa bao giờ thấy nàng đầy mặt hạnh phúc như thế, suốt hai kiếp.