Ta Và Thái Tử Giả Cùng Trọng Sinh

Chương 1



1

Ngày Thái tử đại hôn, Đông cung canh phòng nghiêm mật.

Ta cùng Tiêu Cảnh Lan vừa nâng chén rượu hợp cẩn, chưa kịp chạm môi, ngoài điện bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Thống lĩnh cấm vệ quân trong tay cầm thánh chỉ hoàng gia, chưa kịp thông báo đã đạp cửa xông vào.

Sau khi đọc xong, hắn vung tay ra lệnh, cấm vệ quân phía sau lập tức ập tới bắt giữ Tiêu Cảnh Lan.

Chiếc quạt tròn trong tay ta “bịch” một tiếng rơi xuống đất.

Ngẩng đầu, chạm ngay vào ánh mắt hoảng hốt mà mờ mịt của chàng.

Thì ra… Tiêu Cảnh Lan không phải Thái tử thật.

Thái tử chân chính đã được tìm thấy, ngay trong ngày thành hôn của chúng ta.

Đêm ấy, ta vào cung cầu kiến Thánh thượng.

Vị Đế vương trên cao thần sắc mệt mỏi, mắt sâu như đáy vực, thở dài:

“Nguyên Hi yên tâm, bất kể Thái tử là ai, Thái tử phi… chỉ có thể là ngươi.”

Ta hoảng hốt, vội vã cúi đầu: “Thần nữ không cầu phong vị, chỉ xin—”

“Không cần nói nữa.” Hoàng đế mặt lạnh như sương, phất tay: “Tiễn Thái tử phi ra ngoài.”

Ta lảo đảo rời khỏi đại điện, khi ngang qua hành lang, một bóng người đột nhiên xuất hiện, giọng nói như ma quỷ gọi tên ta:

“Ngươi chính là Giang Nguyên Hi? Là Thái tử phi của cô?”

Người ấy dung mạo bảy phần giống Hoàng đế, chỉ là đuôi mắt nhếch lên, khiến vẻ ngoài thêm phần tầm thường.

Hắn quét mắt nhìn ta từ đầu đến chân, chậm rãi nói:

“Cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Ta lòng rối như tơ, một lòng chỉ nghĩ đến an nguy của Tiêu Cảnh Lan, không để tâm đến lời hắn, cúi đầu hành lễ, vội vàng lui bước.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Không ngờ, chỉ vài hôm sau, Thái tử lại chủ động triệu ta tiến ngục.

2

Tiêu Cảnh Lan bị treo ngược trên khung sắt, thân thể đầm đìa m.á.u tươi.

Một sợi xích to hơn cổ tay xuyên qua bả vai chàng, m.á.u nhỏ giọt từng giọt, loang đỏ nền đá lạnh lẽo dưới chân.

Thân thể ấy, từng ôm ta trong những đêm đông, giờ đây đã không còn hình người.

Ta c.h.ế.t lặng, ngã quỵ nơi đất.

Thái tử khoanh tay đứng cạnh, khóe môi cong lên lạnh lẽo:

“Thái tử phi có thích đại lễ mà cô chuẩn bị?”

“Nếu không vì phụ hoàng và mẫu hậu giận nhau, đưa cô ra khỏi cung rồi vô tình tráo đổi với một kẻ tiện dân, thì tên này sao có thể hưởng hai mươi năm vinh hoa vốn thuộc về cô?”

Hắn kéo cổ ta sát vào Tiêu Cảnh Lan, tự tay cầm lấy miếng sắt đỏ rực, ấn mạnh vào vết thương nơi vai chàng.

“Xèo—”

Khói trắng bốc lên, mùi thịt cháy khét lẹt lan trong không khí như muốn khiến người ta ngạt thở.

Ta giãy giụa, gào lên: “Xin ngài… đừng…”

Muốn chắn trước người chàng, nhưng bị hắn túm tóc kéo ngược ra ngoài.

Giọng nói trầm lạnh như băng quấn quanh vành tai:

“Cô mới là Thái tử. Cô muốn hắn chết… thì hắn phải chết.”

Ngoài ngục đã có người đợi.

Một cô nương vận xiêm y vàng nhạt, mắt đỏ hoe, vội vã chạy đến, nhào vào lòng Thái tử gọi một tiếng: “Duệ ca ca.”

Thì ra là thanh mai của hắn, người từng chăm sóc hắn thuở còn lưu lạc dân gian.

Chỉ là xuất thân thấp kém, Hoàng đế không chịu chấp thuận gả nàng vào Đông cung.

Nhưng nàng, trước sau vẫn một tiếng “Duệ ca ca” gọi hắn.

Tên mà Bệ hạ ban cho Thái tử là Tiêu Lâm, cả thiên hạ đều gọi hắn như vậy, chỉ có nàng—vẫn gọi tên cũ năm xưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái tử cúi đầu hôn lên trán nàng, mắt lại liếc về phía ta, rét lạnh như một con rắn độc rình mồi.

Vài ngày sau, Tiêu Cảnh Lan bị phán lăng trì.

Nghe tin, ta tối sầm mặt mày, ngã quỵ khỏi ghế.

3

“Tiêu Cảnh Lan…”

Bóng tối lẫn mùi m.á.u tanh như dây leo quấn quanh lồng ngực, khiến ta nghẹt thở.

“Tiểu thư, tỉnh lại đi!”

Một đôi tay lành lạnh áp lên má ta.

Ta choàng tỉnh, ngồi bật dậy, nhìn quanh gian phòng quen thuộc.

Vân Hương khẽ nói: “Tiểu thư lại gặp ác mộng sao?”

Ta được trọng sinh, đã năm ngày trôi qua.

Trở về đúng một tháng trước khi ta thành thân với Tiêu Cảnh Lan.

Lúc này, Thái tử thật còn chưa được tìm thấy.

Ta đã mất mấy ngày để xác nhận rằng bản thân không phải nằm mộng—ta thực sự sống lại.

Ký ức kiếp trước như móng vuốt ác mộng, mỗi đêm đều kéo ta xuống vực.

Ta nhớ rõ—ngày ta chết, tuyết rơi trắng phủ cả kinh thành.

Rất lạnh. Nhưng thân thể ta đã không còn cảm giác.

Ta dùng cây trâm Tiêu Cảnh Lan tặng, tự tay đ.â.m thủng cổ họng mình, rồi ngã gục dưới gốc mai nơi Đông cung.

Cây mai trắng ấy, có lẽ lần đầu tiên… nở hoa màu đỏ.

Ta thất thần, Vân Hương lại gọi một tiếng.

Ta hoàn hồn, lẳng lặng mở hộp trang điểm, rút ra mấy tờ ngân phiếu, đưa cho nàng:

“Ngươi giúp ta mua chút độc dược. Loại mạnh nhất.”

“Thứ có thể khiến m.á.u trào ra, bịt kín cổ họng càng tốt.”

“Làm kín đáo. Tuyệt đối không để ai hay biết.”

4

Vân Hương lĩnh mệnh, cầm ngân phiếu lui ra ngoài.

Nàng từ trước đến nay đều như vậy, không hỏi nhiều lời, ta nói sao liền làm vậy.

Kiếp trước là thế, kiếp này cũng thế.

Chính bởi sự tận tụy trung thành ấy, nàng vì liều mình che chở cho ta mà bị Triệu Diễm Tuyết cắt lưỡi, ném vào kỹ viện, rồi đem cho đám ăn mày bẩn thỉu dưới chân thành làm nhục.

Khi ấy, ta quỳ gối trước mặt Tiêu Lâm cầu xin suốt một đêm dài, hắn mới chịu trả Vân Hương về cho ta.

Nhưng người được đưa trở lại, chỉ còn là một nắm tro xương trắng.

Tận đến khi ta sắp lìa đời, Triệu Diễm Tuyết mới hờ hững tiết lộ.

Rằng canh ta uống mỗi ngày đều được nấu bằng thịt của Vân Hương.

Nghĩ tới đây, ta không nén nổi ghê tởm, vịn góc bàn mà nôn thốc nôn tháo.

Tiêu Lâm… Triệu Diễm Tuyết…

Còn có cả kẻ ngồi ở nơi cao cao tại thượng kia – chính hắn đã đẩy ta xuống vực sâu vạn trượng.

Nếu ông trời cho ta tái sinh, vậy thì những chuyện kiếp trước, nhất định không thể tái diễn thêm một lần nào nữa.

Một lát sau, cửa mở. Ánh dương bên ngoài rọi vào phòng.

Ta theo bản năng đưa tay che mắt – có lẽ vì kiếp trước sống trong bóng tối quá lâu, nay vẫn chưa quen với ánh sáng nơi nhân gian.

Vân Hương bước vào, đặt gói vải nhỏ xuống trước mặt ta:

“Tiểu thư, lão bản nói độc dược này lợi hại vô cùng, g.i.ế.c một mạng người chỉ mất một đồng bạc. Dù có đại la thần tiên giáng trần cũng không cứu nổi.”

Ta nhìn gói thuốc độc to nặng, khẽ rơi vào trầm ngâm.

Vân Hương, kiếp nào cũng chu toàn như thế...