5
Phụ thân từ Thái học trở về, vừa uống trà vừa nói:
“Nghe nói Thái tử đã ba ngày liền cáo bệnh, không tới triều.”
Ta đang bưng chén trà sưởi tay, thoáng khựng lại:
“Có nói là bệnh gì không?”
“Hình như là cảm lạnh, chẳng có gì nặng.”
Ta nhớ rõ, kiếp trước Tiêu Cảnh Lan chưa từng mắc bệnh vào lúc này.
Chẳng lẽ vì ta đã tái sinh, nên quỹ đạo vận mệnh cũng từ đó mà rẽ lối?
Không dám chần chừ, ta vội đặt chén trà xuống, liếc mắt ra hiệu cho Vân Hương.
Vân Hương lập tức hiểu ý:
“Tiểu thư, sách phơi ngoài sân còn chưa thu về!”
Ta đập nhẹ lên trán, cười nói:
“Trí nhớ ta quả thật tệ quá!”
Phụ thân còn định nói thêm gì đó, quay đầu lại thì chẳng thấy bóng dáng ta đâu nữa.
Về đến phòng, ta lục lấy gói thuốc độc Vân Hương vừa mua, cẩn thận giấu vào tay áo.
Đêm dài lắm mộng, bất trắc khó lường – ta phải sớm hạ tay.
Tiêu Lâm, Triệu Diễm Tuyết – từ hôm nay, ta muốn bọn chúng hoàn toàn biến khỏi thế gian này.
Thay bộ thường phục, ta len lén rời phủ từ cửa sau.
Vòng qua phố Đông, từ xa đã thấy Tiêu Lâm – kẻ từng giẫm nát đời ta – đang cắm cúi nhào bột dưới mái hiên tiệm bánh bao.
Từng xửng bánh bốc hơi nghi ngút, trắng xóa cả một góc phố.
Tai ta ù đi, bàn tay lạnh ngắt, vô thức lùi lại vài bước.
Trong đầu chợt hiện lên cảnh hắn ép ta quỳ dưới pháp trường, bắt ta tận mắt chứng kiến cảnh lăng trì, mặc ta gào khóc cầu xin vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Máu nhuộm đỏ cả phiến đá, loang ra như mạng nhện – ta khi ấy, mù cả hai mắt, chỉ còn lại một trái tim đau đến tê dại.
Chỉ vì một câu: “Thái tử phi chỉ có thể là Giang Nguyên Hi.”
Hắn cưỡng ép ta thành thân, ngày đại hôn, cả Đông cung vang vọng tiếng khóc thảm thiết của ta.
Ta đã van xin hắn... nhưng hắn không tha.
Vậy thì, kiếp này... ta cũng sẽ không tha cho hắn.
6
Hiện giờ Tiêu Lâm vẫn chưa hay biết thân phận chân thật của mình – chỉ là một kẻ làm bánh bao tên Thẩm Duệ.
Bên cạnh hắn, Triệu Diễm Tuyết đang khẽ cười, nhẹ giọng giới thiệu từng loại bánh cho một bà lão quen thuộc.
Trước khi rời đi, bà lão còn cười tủm tỉm nói hai người họ là đôi lứa xứng đôi, trời sinh một cặp.
Triệu Diễm Tuyết đỏ mặt, ánh mắt ngập ngừng e lệ, vui mừng hiện rõ giữa mày.
Đúng vậy. Họ là trời sinh một đôi.
Còn ta… chỉ là viên đá chắn ngang giữa mối duyên phận ấy.
Kiếp trước, Triệu Diễm Tuyết oán ta cướp mất ngôi Thái tử phi, liền cố tình chạy đến ngoại thành.
Khi Tiêu Lâm tìm được, nàng ta khóc nói bị thương nơi mắt, yêu cầu ta cũng phải chịu nỗi đau ấy.
Thế là hắn móc mắt ta để mua nụ cười cho nàng.
Rồi quay về tâu với Hoàng đế rằng – do ta bất cẩn mà thành.
Ta phải bất cẩn thế nào… mới có thể tự tay lấy đi đôi mắt của mình?
Từ đó về sau, ta chìm trong bóng tối.
Triệu Diễm Tuyết lại càng lộng hành, dùng than nóng đổ lên đất, bắt ta trần tay nhặt từng viên.
Nếu không đủ một nắm, sẽ g.i.ế.c một người trong tộc ta.
Ta lắc đầu, cố đuổi sạch ký ức như gai nhọn trong đầu.
Chờ khi cả hai mải mê nói chuyện, ta nhấc váy, men theo lối nhỏ sau tiệm mà lặng lẽ bước vào.
Chỉ cần hạ độc – tất cả sẽ chấm dứt.
Không ngờ mới đi vài bước, liền đụng phải một bóng người quen thuộc.
Người đó... chính là Tiêu Cảnh Lan.
Lẽ ra chàng phải đang nằm dưỡng bệnh ở Đông cung, vậy mà nay lại xuất hiện ở đây, trong tay còn nắm chặt một thanh kiếm.
Ta nhướng mày, nhẹ giọng:
“Sao thế? Muốn cùng ta... hạ thủ?”
7
Hắn lập tức hiểu ý, bàn tay cầm kiếm khẽ run lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hi Hi… nàng cũng được tái sinh sao?”
Ta khẽ gật đầu, kéo tay áo hắn, nhẹ giọng nói:
“Kiếp này, chúng ta nhất định phải ra tay trước, diệt trừ hai kẻ kia.
Ta mang theo một gói độc dược cực mạnh, đủ khiến chúng c.h.ế.t không kịp ngáp.”
Tiêu Cảnh Lan bật cười khẽ:
“Không ngờ Hi Hi của ta lại trở nên tàn nhẫn như thế.”
Nghe hắn gọi ta bằng tên thân mật, cảm giác như đã cách nhau một đời người.
Ta liếc hắn một cái:
“Cất kiếm đi rồi hẵng nói chuyện.”
Hắn nghe lời, cất kiếm vào vỏ, rồi đứng yên nhìn ta đích thân hạ độc vào từng món ăn.
Sau cùng, hắn còn nhận lấy phần độc dược còn thừa trong tay ta, không bỏ sót chút nào.
Xác nhận mọi việc đều chu toàn, ta và Tiêu Cảnh Lan vội vàng rời đi.
Trên đường, ta lẩm nhẩm tính toán thời gian:
“Giờ chắc đã xong rồi nhỉ?”
Tiêu Cảnh Lan bất chợt dừng bước:
“Hay là… quay lại xem thử?”
Vậy là hai người lại lén quay về tiệm bánh bao, chỉ thấy ngoài cửa đã tụ họp một đám đông vây quanh.
Người của quan phủ cũng đã đến nơi, khiêng ra hai t.h.i t.h.ể phủ vải trắng.
“Vừa rồi còn thấy khỏe mạnh, sao lại nói c.h.ế.t là chết?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Tuổi trẻ như vậy, thật đáng tiếc.”
Không đáng tiếc. Không hề đáng tiếc chút nào.
Ta và Tiêu Cảnh Lan nhìn nhau, khóe môi bất giác cong lên.
8
Tiêu Lâm và Triệu Diễm Tuyết đã chết.
Niềm hân hoan trong lòng ta rõ ràng đến nỗi ngay cả phụ thân cũng nhận ra.
Ông nói, Tiêu Cảnh Lan đã dâng biểu xin chỉ, năm ngày nữa sẽ thành thân cùng ta.
Thực ra, Lễ bộ đã mang sính lễ đến từ tháng trước.
Sớm hay muộn một ngày, cũng chẳng có khác biệt gì.
Ta đến Đông cung tìm hắn.
Tiêu Cảnh Lan vừa từ trường võ trở về, toàn thân vận võ phục, dáng vẻ tuấn tú như tranh.
Trán buộc băng, chân mang ủng, mày kiếm mắt sáng, vẻ phong lưu khó giấu.
Hắn vừa cởi tấm bảo vệ cổ tay giao cho thị vệ, vừa ngẩng đầu nhìn thấy ta.
Ánh mắt lãnh đạm lập tức hóa dịu dàng:
“Hi Hi đợi lâu chưa?”
“Không lâu, vừa mới đến thôi.” Ta đi theo hắn vào trong điện:
“Điện hạ vì sao đổi ngày thành hôn?”
Hắn cho lui thị vệ, dang tay kéo ta vào lòng.
Ôm ta thật chặt, hắn khẽ thở dài bên tai:
“Hi Hi… ta không muốn đợi thêm nữa.”
Năm ngày sau, khắp Đông cung treo đèn kết hoa, rực rỡ hân hoan.
Tiêu Cảnh Lan khoác hỷ bào đỏ thẫm, tuấn mỹ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trước giường hỉ, nến phượng nến long cháy rực, ánh sáng lung linh mờ ảo.
Hắn ôm ta ngã vào chăn gấm uyên ương.
Mặt ta nóng bừng, chỉ nghe thấy tiếng hắn cười khẽ, môi lướt qua từng tấc da thịt.
Màn trướng rủ xuống, tiếng nến cháy lách tách.
Những ngón tay thon dài đang kiên nhẫn cởi đai lưng của ta…
Đột nhiên—
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên:
“Điện hạ, bệ hạ triệu kiến điện hạ cùng Thái tử phi vào cung.”
Một dự cảm bất an trào lên trong lòng.
Trong ngự thư phòng, người lẽ ra phải c.h.ế.t lại đang đứng bên cạnh Hoàng đế.
Tiêu Lâm — hắn không chết.
Hắn nhìn ta và Tiêu Cảnh Lan, ánh mắt âm trầm, lạnh như băng.