Ta Và Thái Tử Giả Cùng Trọng Sinh

Chương 6



21

Mười ngày sau lập thu là tiết Thiên Thu.

Theo lệ cũ, Hoàng đế sẽ thiết yến đãi quần thần, phong thưởng bá quan.

Trong yến tiệc, Tiêu Lâm y phục rực rỡ, dung mạo phong lưu, ánh mắt lại ngạo nghễ, ngồi nơi gần vua, phong thái nổi bật chỉ sau mỗi Hoàng đế.

Cảm giác như ngôi vị Thái tử đã là vật trong tay.

Chúng thần có người chỉ liếc mắt nhìn liền khẽ lắc đầu, than nhẹ một tiếng.

Người đứng hầu bên cạnh hắn, không ai khác chính là Triệu Diễm Tuyết.

Nàng ta giờ phải giả làm nữ hầu, hẳn đã bị Tiêu Lâm mê hoặc đến điên dại.

Năm xưa, ta từng cùng phụ thân và huynh trưởng dự yến tiệc Thiên Thu.

Món ăn trong yến đều lấy tinh xảo nhã nhặn làm trọng.

Năm nay trái lại, phô trương hoa lệ hơn hẳn.

Khi khai yến, Hoàng đế liếc nhìn đĩa bánh trắng đặt trên bàn, đột nhiên nhíu mày.

Ngón tay khẽ nhấc lên, tựa như định hỏi ai dám tự tiện thay đổi thực đơn.

Ánh mắt đảo qua Tiêu Cảnh Lan rồi Tiêu Lâm, cuối cùng lại dừng lại nơi đĩa bánh mà không nói gì thêm.

Rượu qua ba tuần, đột biến xảy ra.

Tiêu Lâm vừa ăn bánh hạt thông bách hợp liền nổi đầy mẩn đỏ, sắc diện dữ tợn, nhìn mà giật mình.

“Người đâu! Truyền thái y!” Hoàng đế biến sắc, lập tức cho người đi gọi thái y.

Thái y đến chẩn mạch, trịnh trọng tấu trình:

“Hồi bẩm bệ hạ, Thẩm đại nhân e là bị dị ứng với hạt thông trong món bánh.”

Sắc mặt Hoàng đế lập tức trầm xuống.

Trầm mặc hồi lâu, ánh mắt bỗng nhìn Tiêu Lâm với vài phần sâu xa, khẽ cười mà rằng:

“Trẫm nhớ rõ, tiên Hoàng hậu năm xưa cũng bị dị ứng với món bánh hạt thông bách hợp…”

22

Lời kia vừa thốt ra, quần thần trong điện đều hiểu: Bệ hạ đã mượn cớ mà bóng gió xa gần.

Gần đây, chuyện Tiêu Lâm mới thực là huyết mạch hoàng thất đã truyền ra ngoài, râm ran bàn tán khắp nơi.

Hoàng đế đưa mắt sang Tiêu Cảnh Lan, ôn tồn hỏi:

“Thái tử hình như không mấy hứng thú với món điểm tâm này?”

Tiêu Cảnh Lan không nóng không lạnh, đáp:

“Nhi thần từ nhỏ chưa từng nếm qua, tự nhiên chẳng có lòng ham thích.”

Hoàng đế cười nhàn nhạt, như có như không:

“Ồ? Nói như vậy, Duệ nhi lại có phần giống tiên Hoàng hậu…”

Ánh mắt chuyển qua Tiêu Lâm, nhìn hắn toàn thân nổi mẩn đỏ, giọng nói nhẹ hẫng như gió:

“Hay là… Duệ nhi mới thật sự là cốt nhục của Trẫm và Thanh Hòa?”

Lời vừa dứt, liền có đại thần bước ra dập đầu tâu:

“Bệ hạ, mỗi người mỗi thể chất, dị ứng hay không chẳng thể lấy làm chứng cứ. Thái tử điện hạ từ lâu đã dốc sức vì dân vì nước, đích thân lo việc đê điều, suốt ngày thức khuya dậy sớm, bách quan đều chứng kiến. Thỉnh bệ hạ suy xét.”

Tiêu Cảnh Lan chắp tay, dáng người ngay thẳng, lên tiếng:

“Nếu phụ hoàng đã nghi nhi thần không phải cốt nhục của người và mẫu hậu, nhi thần cũng không dám biện bạch. Chỉ cầu phụ hoàng cho phép nhi thần tiếp tục hoàn thành công vụ hiện tại, vì dân vì quốc mà tận lực một phen.”

Lúc này, hắn đang giữ trọng quyền lục bộ, không phải không thể thay, chỉ là không ai thay thế được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giằng co một hồi, Hoàng đế thu lại thần sắc, ngẩng đầu cười nhạt:

“Những lời khi nãy, trẫm chỉ thuận miệng nói đùa mà thôi.”

23

Những lời Hoàng đế nói tại yến cung nhanh chóng truyền khắp trong ngoài triều dã.

Song, ngữ khí mập mờ của người lại khiến thiên hạ chẳng thể phân rõ: Bệ hạ rốt cuộc toan tính điều chi?

Tiêu Cảnh Lan từ đó tỏ vẻ buông lơi, dẫn ta ra ngoại thành săn bắn.

Hắn nắm tay ta dạy b.ắ.n cung, từng mũi tên đều trúng hồng tâm.

Tay hắn đặt sau lưng ta, ôm lấy thân thể, giọng nói trầm thấp vang bên tai:

“Chờ thêm một chút nữa thôi, đã sắp đến rồi.”

Vài ngày sau, trong buổi thiết triều, Hoàng đế lại nhắc đến Tiêu Lâm, cho rằng kẻ ấy hữu tài, nếu chỉ ban danh vị mà không giao thực quyền thì uổng phí.

Người quay sang hỏi ý Tiêu Cảnh Lan.

Tiêu Cảnh Lan liền đem vụ vỡ đê Vị Hà đang xử lý dang dở chuyển giao cho Tiêu Lâm.

Vụ việc vốn gần kết thúc, nếu tiếp tục hoàn thành tốt thì toàn bộ công lao sẽ về tay người mới.

Hắn chẳng hề ngăn cản, chỉ trong đêm ân ái, khi ôm ta ngắm trăng sáng giữa sân viện, nhẹ giọng nói:

“Vụ Vị Hà nhìn qua tưởng đã xong, kỳ thực vẫn còn lắm uẩn khúc. Quan viên địa phương đều là cáo già, giờ đổi người tiếp nhận, chỉ khiến lũ ấy lợi dụng sơ hở. Với năng lực của Tiêu Lâm… chỉ sợ không kham nổi.”

Quả nhiên, vụ án vốn chỉ cần một tháng thì bị kéo dài đến tận ba tháng.

Dân chúng oán than, quan địa phương kêu ca khắp nơi.

Đê Vị Hà vừa đắp xong đã lại vỡ, nước lũ cuốn trôi ruộng đồng, sinh linh khốn đốn.

Nghe nói bệ hạ giận dữ lôi đình, mắng Tiêu Lâm là “kẻ bất tài vô dụng”.

 

24

Từ đó, Tiêu Lâm ôm mối hận trong lòng.

Ta cùng Tiêu Cảnh Lan vào cung vài lần đều bắt gặp ánh mắt của hắn, như muốn nuốt sống đối phương.

Hắn cho rằng Tiêu Cảnh Lan cố ý đẩy hắn vào hố lửa.

Nhưng nếu có thực tài, sao lại chẳng xử lý được một vụ đê điều?

Sau biến cố, tuy bị mắng nhưng Tiêu Lâm không bị giáng chức hay trách phạt.

Lời đồn về thân thế của hắn càng lúc càng lan xa, vang tận các ngõ ngách kinh thành.

Triệu Diễm Tuyết nhờ vào thế lực của hắn mà ngang nhiên xuất hiện trong hội thưởng hoa của các tiểu thư quý tộc.

Không thèm để mắt đến lan quý trúc hiếm, nàng ta chỉ mê mẩn hoa mẫu đơn, thậm chí bẻ mấy nhánh cài đầy đầu.

Nếu hậu cung có chủ, nàng ta đã mất đầu từ lâu.

Khi nàng ta cố ý giẫm váy ta rồi ngã xuống, vừa rơi lệ vừa gọi là “không cẩn thận”, trong mắt lại ẩn chứa độc ý.

Nàng ta chờ lúc không ai chú ý, vén cổ áo cho ta xem những vết đỏ:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Chờ đến khi Duệ ca ca đăng vị, ta sẽ là Thái tử phi của chàng.

Dù Hoàng thượng có coi trọng ngươi thì sao? Duệ ca ca chỉ yêu một mình ta.”

Ta mỉm cười khinh bạc:

“Vậy bản cung xin chúc Triệu cô nương sớm đạt được tâm nguyện.”

Nàng ta không ngờ ta đáp lời như thế, đứng chôn chân tại chỗ, nét mặt ngơ ngác.

Tựa như đánh một quyền thật mạnh vào bông gòn, chẳng có chút cảm giác nào.