Ta Và Thái Tử Giả Cùng Trọng Sinh

Chương 5



17

Chốn cung đình chưa bao giờ kín gió.

Việc Hoàng đế đưa một nam nhân dung mạo giống mình đến bảy phần nhập cung, lại còn phong chức ban danh, sớm đã truyền khắp hậu cung lẫn tiền triều.

Ngay cả phụ thân và ca ca ta cũng bắt đầu tỏ ý dè dặt.

Triệu Diễm Tuyết càng thêm đắc ý, chắc mẩm rằng Tiêu Lâm chính là Thái tử chân chính.

Nàng ta bám víu lấy hắn như dây tơ tằm quấn lấy cổ, mơ mộng danh phận cao quý, chẳng hề che giấu ánh mắt khiêu khích nhìn ta.

Nàng không những không hành lễ, lại còn dám trừng trừng nhìn ta, trong mắt tràn đầy khinh miệt.

Vân Hương kéo tay áo ta, thấp giọng thì thầm:

“Tiểu thư, nàng ta... có phải bị điên rồi không?”

Ta khẽ bật cười:

“Xem ra là thật sự điên rồi. Phải giúp nàng ta tỉnh táo lại một phen.”

Ta đổi giọng lạnh lẽo:

“Triệu cô nương vô lễ, xúc phạm bản cung. Vả miệng – vả đến khi nàng ta hiểu rõ thân phận mình là ai mới thôi.”

Triệu Diễm Tuyết gào lên:

“Các ngươi dám! Duệ ca ca mới là Thái tử thật! Tên ngươi gả cho chỉ là đồ giả mạo! Ta mới là Thái tử phi tương lai! Ai dám động vào ta, ta sẽ bảo Duệ ca ca lột da rút gân các ngươi!”

Kiếp trước nàng ta cũng ngu xuẩn kiêu ngạo như vậy.

Khi ấy, Tiêu Lâm quả thật đã lên ngôi Thái tử, dùng mọi cách che chở nàng ta.

Nhưng đời này, chuyện còn chưa rõ trắng đen, nàng ta đã dám tác oai tác quái?

Thật là ngu xuẩn đến độ chẳng khác gì lợn!

Những cung nữ đi sau liền tiến lên khống chế nàng ta.

Tiếng tát tay vang lên giòn giã trong hành lang vắng, rát đến tận óc.

18

Ta bảo Vân Hương mang ghế đến, rót trà, thong thả ngồi nhìn.

Cảnh tượng ấy, nhìn vào chẳng khác nào chủ tớ ác độc ức h.i.ế.p người yếu thế.

Nhưng ai biết rằng, kiếp trước, nàng ta từng đối đãi với ta và Vân Hương còn độc ác hơn gấp trăm lần?

Chỉ chốc lát, hai má Triệu Diễm Tuyết đã sưng phù, khóe miệng rỉ máu, gương mặt kia biến dạng đến chẳng nỡ nhìn.

Tin tức truyền đến nhanh như gió.

Tiêu Lâm chạy tới đầu tiên, phía sau còn có Hoàng đế và Tiêu Cảnh Lan.

Tiêu Cảnh Lan vận long bào thêu mãng xà, mũ miện uy nghi, rõ là mới hồi triều.

Triệu Diễm Tuyết thấy Tiêu Lâm, như thấy cứu tinh, vừa khóc vừa bò đến bên chân hắn:

“Duệ ca ca, cứu muội... cứu Tuyết Nhi...”

Nàng ngẩng gương mặt bầm tím đầy nước mắt:

“Tuyết Nhi không rõ đã làm gì sai, mà Thái tử phi lại đánh muội đến nông nỗi này? Tuyết Nhi đau lắm...”

Ta khẽ cười, cong môi chẳng nói lời nào – vừa rồi ai mới là kẻ hống hách mắng người?

Đau ư? Vậy những gì ta và Vân Hương từng gánh chịu thì là gì?

Ta lên tiếng, giọng bình thản:

“Giờ thì Triệu cô nương đã biết ta là Thái tử phi rồi sao?”

Ta hành lễ với Hoàng thượng, lúc ngẩng đầu, khẽ liếc Tiêu Cảnh Lan một cái, ý bảo yên tâm.

Sau đó, ta đẩy Vân Hương ra trước, chính mình quỳ xuống:

“Bệ hạ, Triệu cô nương vừa mới nói rằng Thẩm đại nhân mới là Thái tử thật sự, nàng ta là Thái tử phi tương lai.

Còn thần nữ... nàng ta nói thần nữ chẳng là gì cả.”

Ta kín đáo véo một cái vào đùi, nước mắt lập tức rưng rưng, cúi đầu thút thít như kẻ chịu uất ức quá đỗi.

Trong chốc lát, hình ảnh ta trông còn đáng thương hơn cả kẻ bị đánh.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Ta nghẹn ngào:

“Thần nữ giận quá mới ra tay. Nàng ta không chỉ lăng nhục thần nữ, mà còn cả gan nghi ngờ quyết đoán của bệ hạ.

“Bệ hạ anh minh thần võ, mọi sự tự có định đoạt. Chuyện đại sự như vậy, sao có thể để người ngoài bàn tán bừa bãi?

Thần nữ... chỉ là thay người dạy dỗ một phen.”

19

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Diễm Tuyết bị lời ta nói làm chấn động tâm thần, trừng lớn mắt, ánh nhìn đầy hoảng hốt:

“Ngươi… ngươi đang nói nhảm gì vậy?”

“Ngỗ ngược vô lễ!”

Ánh mắt sắc như đao của Hoàng đế đảo qua giữa ta và Triệu Diễm Tuyết, cuối cùng dừng lại nơi nàng ta.

Chỉ thấy long bào phất nhẹ, tiếng quát trầm lạnh vang vọng khắp đại điện:

“Đây là hoàng cung, chẳng phải nơi để lũ ương ngạnh tùy tiện làm càn! Thẩm Duệ, quản giáo người của ngươi cho nghiêm! Nếu còn có lần sau, trẫm tuyệt không dung tha! Nguyên Hi là Thái tử phi do chính trẫm tứ hôn, trẫm không muốn nghe bất kỳ ai vọng ngôn nghi kỵ!”

Khi ấy, Tiêu Lâm vẫn chưa được phong danh, trong thiên hạ người người vẫn gọi hắn là Thẩm Duệ.

Triệu Diễm Tuyết làm ra loại chuyện này, chẳng khác nào đẩy hắn xuống vực thẳm.

Hắn không dám phản bác nửa lời, chỉ có thể kéo nàng ta lui ra ngoài.

Ai ngờ Triệu Diễm Tuyết vẫn còn la khóc ầm ĩ, Tiêu Lâm bị nàng ta náo loạn đến phát phiền, bèn đánh ngất nàng ta tại chỗ, vác lên vai rời đi.

Trước khi đi, ánh mắt hắn dừng lại nơi ta, ánh nhìn sâu không đáy, hàm chứa hàm ý khó dò.

Dọc đường trở về Đông cung, Tiêu Cảnh Lan cứ nhìn chằm chằm ta không rời mắt.

Ta nhớ lại lúc bản thân bất chợt quỳ xuống tấu trình trước mặt Hoàng đế, hắn theo bản năng đưa tay ra đỡ, nhưng sau đó lại chậm rãi rụt về.

Tình cảnh ấy, nghĩ lại thật buồn cười.

Ta sờ mặt, cười hỏi hắn:

“Trên mặt thiếp có dính gì sao?”

Tiêu Cảnh Lan khẽ lắc đầu, môi cong lên:

“Không có gì. Chỉ thấy hôm nay Hi Hi đặc biệt kiều diễm, khiến lòng ta say mê.”

Ta đỏ mặt, mắng hắn không đứng đắn.

Nào ngờ sau khi hồi cung, hắn lại càng không đứng đắn hơn…

Đến mức bữa tối cũng bị bỏ lỡ.

20

Gió lớn cuồn cuộn, mùa mưa tới, đê Vị Hà vỡ toang.

Tiêu Cảnh Lan ngày đêm bôn ba cùng Công bộ thương nghị kế sách trị thủy, bóng dáng chẳng thấy đâu.

Ta học cách xử lý việc trong phủ, đêm đêm xem sổ sách đến tận khuya.

Tối nay cũng vậy, mỏi mệt quá độ, ta gục đầu trên bàn mà thiếp đi.

Trong mộng, ta thấy Tiêu Lâm lần nữa đăng vị Thái tử.

Triệu Diễm Tuyết đứng bên cạnh hắn, cười lớn ngạo nghễ:

“Giả vẫn mãi là giả, cũng dám vọng tưởng danh xưng hoàng thất?”

Giật mình tỉnh giấc, lòng bàn tay ta đẫm mồ hôi lạnh.

Chỉ cần Tiêu Lâm và Triệu Diễm Tuyết vẫn còn sống một ngày, thì đối với ta cùng Tiêu Cảnh Lan, bọn chúng vĩnh viễn là hiểm họa ngầm.

Vào ngày lập thu, ta bảo Vân Hương chuẩn bị bếp núc, đích thân xuống bếp nấu vài món.

Vịt bát bửu pha lê, măng xuân thêu gấm, súp cua hoàng đế, bánh hạt thông bách hợp…

Thêm một bình rượu lựu hâm nóng vừa đủ.

Tiêu Cảnh Lan trở về, vừa bước vào cửa đã cởi áo khoác, ngồi vào bàn liền kinh ngạc hỏi:

“Hôm nay những món này… đều do Hi Hi tự tay làm sao?”

Ta gật đầu, chống cằm nháy mắt với hắn:

“Nếm thử xem, mùi vị có hợp khẩu vị không?”

Hắn gắp vài món, chợt như sực nhớ điều gì, buông đũa, ánh mắt chăm chú nhìn đĩa bánh hạt thông bách hợp.

“Sao vậy? Bánh này có gì không ổn sao?” Ta nghi hoặc hỏi.

Hắn mỉm cười giải thích:

“Món bánh hạt thông bách hợp này tuy thịnh hành ở kinh thành, song ngự thiện phòng xưa nay không làm. Lúc còn nhỏ ta từng tò mò hỏi qua, sau này mới biết mẫu hậu bị dị ứng với hạt thông, chỉ cần ăn là nổi mẩn đỏ đầy người. Phụ hoàng vì thương người, đã ra lệnh cấm làm món bánh này trong cung.”

Ta thầm nghĩ, thì ra Hoàng đế cũng có lúc si tình như thế.

Tiêu Cảnh Lan đưa một chiếc bánh đến bên miệng ta, cười nói nhỏ:

“Hi Hi, hay là… chúng ta giúp Tiêu Lâm một phen nhé?”

Ta nhìn chiếc bánh ấy, lập tức hiểu ý.

Khóe môi cong lên, nhẹ giọng đáp:

“Ừ, được thôi.”