29
Triệu Diễm Tuyết nghe được chuyện, liền xông vào làm loạn.
“Lúc ở bên nhau, chẳng phải chàng đã hứa sẽ để ta làm Thái tử phi sao? Giờ lại muốn cưới nữ nhi nhà khác!”
“Duệ ca ca, lẽ nào chàng quên lời hứa với Tuyết Nhi rồi sao?”
Tiêu Lâm vốn đã mang tâm sự đầy mình, thêm bị Hoàng đế trách mắng, nay bị nàng ta kích động, lửa giận bùng nổ.
Một cái tát mạnh giáng xuống mặt Triệu Diễm Tuyết, đánh nàng ngã sóng soài.
Nàng ngây người sờ lên má, thần sắc trống rỗng, cả người như mất hồn.
Tiêu Lâm thoáng xót xa, nhưng lại càng thêm bực bội.
Triệu Diễm Tuyết nay chẳng có thế lực gì để giúp hắn, dung nhan ngày xưa cũng đã phai nhạt.
Nghĩ đến đó, Tiêu Lâm phất tay bỏ đi.
Nghe nói hôm ấy, tiếng khóc của Triệu Diễm Tuyết vang vọng khắp cung.
Kiếp trước, Tiêu Lâm từng đối đãi với nàng ta như bảo vật.
Nhưng kiếp này, không còn thân phận Thái tử, thanh mai trúc mã cũng chẳng qua là oan gia.
Lúc cung nhân bên người Tiêu Lâm đem những chuyện này kể cho ta, ta đang cắt tỉa một đóa mẫu đơn vừa chớm nở.
Kéo sắc bén “cạch” một tiếng, ta cắt phăng cả cành lẫn hoa rơi rụng dưới chân.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
30
Sau sự cố bị giáng chức, Tiêu Lâm tạm thời thu liễm, không dám làm càn.
Nhưng ta và Tiêu Cảnh Lan đều hiểu rõ, hắn sẽ không cam tâm như thế.
Ngôi vị Thái tử là quyền thế dưới một người trên vạn người.
Nếu Hoàng đế băng hà, kẻ đó sẽ ngồi trên vạn dặm giang sơn.
Một thời gian sau, Tiêu Lâm mang theo một bức tranh cuộn tiến vào ngự thư phòng, vẻ mặt cung kính nhưng trong mắt ẩn giấu thấp thỏm:
“Hạ thần có việc quan trọng muốn bẩm báo.”
“Có chuyện gì, nói.” Hoàng đế trầm giọng.
Tiêu Lâm vội dâng bức tranh lên, cung kính tâu:
“Hạ thần vô tình tìm được một cung nữ từng hầu hạ tiên Hoàng hậu, nàng nói chính nàng đã ôm hạ thần rời khỏi tẩm điện khi ấy.
“Xin bệ hạ xem dung mạo nàng ta có quen mắt chăng?”
Hoàng đế nghe vậy, mở tranh ra, sắc mặt biến hóa liên tục.
Lập tức sai người tra xét, rồi nhìn Tiêu Lâm, trầm mặc thật lâu mới bảo:
“Lui ra trước.”
Sau đó hạ lệnh: “Truyền Tiêu Cảnh Lan yết kiến.”
31
“Ầm” một tiếng, cửa lớn Đông cung bị cấm vệ quân đạp tung.
Thống lĩnh dẫn người tiến vào, mặt lạnh băng: “Thái tử điện hạ, bệ hạ truyền chỉ, mời vào cung.”
Trong lòng ta chấn động, lập tức nhận ra trong cung đã xảy ra chuyện đại sự.
Ta nhớ rõ kiếp trước, cũng chính là lúc này, Tiêu Cảnh Lan bị mang đi.
Lần này, ta không thể để chàng một mình gánh chịu.
Mặc kệ cấm vệ quân ngăn cản, ta kiên quyết đi theo.
Vào đến ngự thư phòng, một phụ nhân búi tóc cao quỳ rạp trên đất.
Hoàng đế nhìn nàng ta, hỏi Tiêu Lâm:
“Ngươi nói đây chính là cung nữ từng hầu hạ tiên Hoàng hậu?”
Tiêu Lâm vội gật đầu: “Đúng vậy, nhi thần năm đó chính là do nàng ta ôm rời khỏi cung.”
Hoàng đế nhìn kỹ nữ tử kia, tựa hồ đang gợi nhớ chuyện cũ:
“Trẫm nhớ rõ ngươi. Khi tiên Hoàng hậu sinh Thái tử, có phải đã sai ngươi đổi đứa trẻ mang ra khỏi cung?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nữ tử ngẩng đầu liếc nhìn ta và Tiêu Cảnh Lan, rồi lại nhìn Tiêu Lâm.
Sau đó cúi đầu dập đầu ba cái, dõng dạc bẩm:
“Năm ấy tiên Hoàng hậu đích thực từng sai nô tỳ làm việc ấy. Nhưng…”
Chưa dứt lời, ta âm thầm kéo tay áo lên, để lộ một chiếc khóa vàng nhỏ.
Ngay khi Hoàng đế định hạ chỉ xử phạt Tiêu Cảnh Lan, nữ tử kia lại dập đầu:
“Nô tỳ tuy nhận lệnh, nhưng cuối cùng không làm theo.
“Nô tỳ biết rõ huyết mạch hoàng thất không thể lẫn lộn, nên đã giữ nguyên Thái tử thật.”
Mọi người trong điện đều sửng sốt.
Hoàng đế nộ khí xung thiên, trầm giọng quát:
“Ngươi có gì chứng minh lời mình không phải là giả?”
Nữ tử cúi đầu đáp: “Thái tử điện hạ có vết bớt hình hoa mai trước ngực, bệ hạ có thể kiểm tra.”
Dưới ánh nhìn của toàn thể triều thần, Tiêu Cảnh Lan từ tốn cởi cổ áo, để lộ vết bớt hình hoa mai rõ ràng.
32
Tiêu Lâm hoàn toàn ngây dại.
Hắn lớn tiếng gào thét, chỉ vào nữ tử kia mà mắng:
“Là ả gạt Bệ hạ! Ta mới là Thái tử! Chính ta mới là chân mệnh Thái tử!
Ngươi… ngươi cấu kết với Tiêu Cảnh Lan! Các ngươi đều là một giuộc phản loạn!”
Nhưng nữ tử đó, vốn do chính tay hắn dắt đến.
Nay lại bị lật thành người của Tiêu Cảnh Lan.
Gạt gẫm hết lần này đến lần khác, sao còn mong Hoàng thượng tin tưởng được nữa?
Chỉ một lệnh hạ xuống, Tiêu Lâm bị giam vào địa lao dành cho tử tù.
Trăng sáng ngoài điện vẫn treo lơ lửng, nhưng từ nay, Tiêu Lâm đã không còn cơ hội nhìn thấy ánh trăng nhân thế.
Tiêu Cảnh Lan nắm lấy tay ta, dìu ta bước ra khỏi cửa cung.
Ta ngẩng nhìn ánh sáng loang lổ hắt qua bóng cây trên tường, khẽ thở dài:
“Mọi chuyện, rốt cuộc cũng đã kết thúc.”
Hắn cúi người, lấy áo choàng rộng lớn bao phủ lấy thân ta, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi ta:
“Những ngày qua, khổ cực cho Hi Hi rồi.”
Nam tử miệng nói vất vả, kỳ thực là lòng dạ chẳng đáng tin.
Vừa trở về Đông cung đã lại muốn cùng ta làm chuyện càng thêm vất vả.
Ta mệt mỏi đến rã rời, chỉ có thể cuộn người trong lòng hắn mà nghỉ ngơi.
Những ngày vừa qua, ám vệ của Tiêu Cảnh Lan vẫn tuân lệnh ta mà theo dõi sát sao hành tung của Tiêu Lâm.
Phát hiện hắn sau khi tìm được cung nữ từng hầu hạ tiên Hoàng hậu thì liền khống chế cả nhà nàng, dùng người thân để uy hiếp.
May mắn là ta đã kịp thời phái người đi cứu, lại lấy khóa vàng làm vật chứng.
Cung nữ kia vì vậy mà đổi lời, phản lại Tiêu Lâm.
Hôm sau, Vân Hương đến báo có người đợi ta ở cửa sau.
Ta khoác áo choàng, vội vàng ra gặp – quả nhiên là cung nữ nọ.
Nàng vận y phục giản dị, rõ ràng là cố tình tránh né ánh mắt Hoàng đế mà đến.
Ta hướng nàng hành lễ:
“Hôm qua đa tạ ma ma ra tay tương trợ.”
Nét mặt nàng phẳng lặng như mặt nước giếng cổ, không gợn lấy một tia xúc động:
“Thái tử phi không cần cảm tạ. Nô tỳ làm việc này, chẳng phải vì muốn giúp người.
Hôm qua, cho dù người không cứu gia quyến của nô tỳ, nô tỳ vẫn sẽ làm vậy.
Đợi hoàn tất chuyện cuối cùng, nô tỳ sẽ theo tiên Hoàng hậu nương nương mà đi.”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi.