33
“Tiêu Lâm bị nhốt rồi, còn có cả Triệu Diễm Tuyết.”
Vân Hương đang mài mực, ta liền viết lên giấy ba chữ: “Triệu Diễm Tuyết.”
Ta hạ lệnh bắt nàng đưa đến Đông cung.
Triệu Diễm Tuyết đầu tóc rối bời, trên má còn hằn dấu tát chưa tan.
Vừa gặp ta, nàng liền nổi điên, hét lớn:
“Con tiện nhân! Ta mới là Thái tử phi! Là ta!”
Ta đi tới gần, giọng nói nhẹ nhàng như gió:
“Duệ ca ca của ngươi đã bị tống vào đại lao. Còn ngươi, cũng chẳng còn đường thoát.”
Triệu Diễm Tuyết trừng to mắt, thần sắc kinh hoàng, ánh sáng trong mắt phút chốc lụi tàn.
“Ta có thể cho ngươi bạc, đưa ngươi rời khỏi nơi này.”
Ta ghé sát tai nàng, thì thầm một câu.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, thoáng sửng sốt.
“Chỉ cần ngươi nói với Hoàng thượng, ngọc bài của Thẩm Duệ là do nhặt được.”
Nàng trầm mặc giây lát, rồi nghiến răng:
“Ngươi thực sự sẽ để ta đi?”
Ta khẽ gật đầu.
Nàng lập tức nắm lấy tay ta, gấp rút nói:
“Đưa ta vào cung! Đưa ta gặp Hoàng thượng ngay!”
Ta nhẹ giọng cười, châm chọc tình cảm “sâu tựa biển” của bọn họ:
“Duệ ca ca của ngươi, nếu biết ngươi trở mặt như vậy, hẳn là đau lòng lắm.”
Nào ngờ, Triệu Diễm Tuyết bỗng phá lên cười lớn, ánh mắt tràn ngập căm hận:
“Hắn là kẻ nuốt lời! Là hắn phụ ta! Là hắn khiến ta trở nên không ra người, chẳng ra quỷ!
Ngươi không biết đâu… ta từng mang thai cốt nhục của hắn.
Nhưng hắn không cần! Hắn nói ta không xứng!
Hắn ép ta uống thuốc phá thai!
Đau lắm… ta chảy rất nhiều máu…
Đã như vậy, ta vì cớ gì còn phải để hắn sống?”
34
Trong cung, mọi việc đã được ta an bài xong xuôi.
Triệu Diễm Tuyết xông vào Kim Loan điện, gào to rằng có việc muốn bẩm tấu Hoàng thượng.
Hoàng đế đang lửa giận ngút trời, ban đầu không muốn gặp.
Nhưng khi nghe nàng nói là chuyện liên quan đến Tiêu Lâm, liền không nhịn được mà truyền chỉ cho vào.
Triệu Diễm Tuyết vừa thấy Hoàng đế, lập tức quỳ sụp xuống.
Nàng thao thao bất tuyệt kể lại từ việc Tiêu Lâm nhặt được ngọc bài, bị người đưa về cung, nghe nói mình có thể là Thái tử rồi sinh lòng dã tâm, sau đó còn bịa đặt bệnh trạng dị ứng với bánh hạt thông bách hợp để giả bệnh theo tiên Hoàng hậu…
Từng chi tiết, nàng như rót đậu từ ống trúc mà tuôn ra.
Ta không ngờ nàng lại tàn nhẫn đến vậy – tài bịa chuyện cũng quả là thiên phú.
Nữ tử cùng lớn lên với Tiêu Lâm đã đích thân chứng thực toàn bộ gian kế.
Cuối cùng, Hoàng đế cũng dần tỉnh ngộ, nhận ra Tiêu Lâm chẳng qua là kẻ lừa đảo.
Dã tâm thâm sâu nhưng ngu độn bất kham, lại dám đem Hoàng đế bỡn cợt trong tay.
Cơn giận dâng trào, Hoàng đế thổ huyết tại chỗ.
Cận thần cuống cuồng gọi thái y.
Triệu Diễm Tuyết nhân lúc hỗn loạn rời khỏi cung.
Nàng tìm đến ta, đòi bạc để rời đi.
Ta mỉm cười, phất tay ra hiệu cho ám vệ mang nàng đến nơi kiếp trước từng giam giữ ta.
Nhìn bộ dáng tiều tụy của nàng, ta lạnh nhạt nói:
“Ngươi đi đâu cũng không thoát. Nợ máu, phải trả bằng máu.”
“Con tiện nhân! Độc phụ!” – nàng rít lên chửi rủa.
Ta chẳng buồn đáp, chỉ nhàn nhạt hạ lệnh:
“Cắt lưỡi nàng.”
Dưới ánh mắt kinh hoàng của nàng, ám vệ ra tay – trước là cắt lưỡi, sau là đánh gãy xương sống.
Nàng ngã vật xuống đất, không ngừng giãy dụa rên rỉ.
Gậy gộc giáng xuống như mưa.
Nàng co giật như bùn nhão, m.á.u thấm đẫm cả sàn đất.
Ta chỉ làm lại những gì, mà kiếp trước nàng từng làm với ta.
Đợi đến khi ta nhìn đủ bộ dạng thê thảm của nàng, mới hạ lệnh:
“Đem nàng ném vào thanh lâu, tìm vài tên ăn mày ‘chăm sóc’ nàng cho thật tốt.”
Triệu Diễm Tuyết… ác giả ác báo, kiếp trước gieo nhân gì, kiếp này tự mình gặt lấy.
35
Hồi phủ Đông cung.
Ta từ xe ngựa bước xuống, đập vào mắt là thân ảnh Tiêu Cảnh Lan đứng đợi dưới đèn lồng lay động.
Ta hít hít mũi, bước lên ôm lấy hắn.
Tay len vào áo choàng dày ấm của hắn, khẽ khàng nói:
“Tiêu Cảnh Lan, ta cảm thấy bản thân càng ngày càng độc ác.”
Hắn cúi đầu ôn nhu đáp:
“Hi Hi, là nhân quả từ kiếp trước, nàng làm rất tốt.”
Tiêu Cảnh Lan bế ngang ta lên, từng bước trầm ổn mà hữu lực đi qua hành lang quanh co.
Hắn nhẹ giọng:
“Tiêu Lâm, kẻ này âm lệ hẹp hòi, thủ đoạn tàn độc, mà lại ngu muội vô tài. Nếu để hắn làm Thái tử, thiên hạ tất loạn.
Đức chẳng xứng với vị, ắt chuốc lấy tai họa. Hắn chẳng xứng với quốc gia, càng chẳng xứng với lê dân.
Dù có là Thái tử thì sao? Ta g.i.ế.c hắn, đoạt vị mà thay, có gì không được?
Hi Hi độc ác ư? Ta càng ác hơn nàng một bậc.”
Tiêu Cảnh Lan và Giang Nguyên Hi — một đôi song ác.
Ừm… thực sự là xứng đôi vừa lứa.
36
Tiêu Lâm trong lao ngục ngày ngày sống trong sợ hãi.
Nghe nói ngục tốt chỉ cho hắn một bát cơm cùng nửa bát nước mỗi ngày.
Gặp lại hắn, ta suýt không nhận ra.
Ngày trước dù sao cũng còn mang hình người, giờ đây chỉ còn da bọc xương.
Ngược lại, Triệu Diễm Tuyết ở thanh lâu lại sống sung sướng, được chăm nom tỉ mỉ.
Ta đem ả như đống giòi nhung nhúc giãy giụa nhét vào bao tải, lôi đến trước mặt Tiêu Lâm:
“Thẩm đại nhân, hồng nhan tri kỷ của ngươi phản bội rồi.
Chính nàng tố cáo ngươi giả mạo ngọc bội của Thái tử. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi chẳng còn đường lật lại.”
Tiêu Lâm hai mắt đỏ ngầu, gào lên mắng Triệu Diễm Tuyết là kỹ nữ, là súc sinh.
Ta mở bao tải.
Một vũng m.á.u loang ra nền đất.
Gương mặt Triệu Diễm Tuyết mơ hồ đến mức chẳng rõ hình người.
Ta thản nhiên nói:
“Ta biết ngươi hận nàng, nên giúp ngươi giải quyết rồi.”
Đoạn lại dịu dàng nói thêm:
“À đúng rồi, bệ hạ đã giao ngươi cho ta xử lý.”
Tiêu Lâm trợn mắt, rống giận:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi... ngươi là độc phụ!”
Ta mỉm cười:
“Ừm, đúng là một độc phụ.”
---------------
Vì thế, ta cười hì hì đẩy Triệu Diễm Tuyết đến trước mặt hắn, dịu giọng dụ dỗ:
“Móc mắt nàng ta, ta sẽ tha cho ngươi.”
Hắn nhìn nữ nhân đang giãy giụa dưới đất, hai tay run run, run rẩy chạm lên gương mặt nàng:
“Tuyết Nhi… ta xin lỗi…”
Chỉ một khắc sau, hắn ôm chặt lấy nàng, gào rống đ.â.m thẳng tay vào hốc mắt nàng.
Tiếng kêu thảm thiết xé toạc không trung.
Hai người này… quả là trời sinh một cặp.
Tiêu Lâm vội vàng ném hai con mắt dính m.á.u về sau, kinh hãi nhìn ta trân trối.
Ta đá nhẹ Triệu Diễm Tuyết một cái, thân thể nàng mềm oặt, chẳng rõ là sống hay đã chết.
Ta mỉm cười:
“Ta là độc phụ mà, tất nhiên phải gạt ngươi rồi.”
37
Ta quỳ rạp trước điện, khóc lóc không thành tiếng, kể rằng vì Tiêu Lâm và Triệu Diễm Tuyết mà đêm đêm mộng mị, chẳng thể yên giấc.
Chỉ cần nhắm mắt lại là thấy cảnh Tiêu Cảnh Lan bị cấm quân áp giải đi.
Bệ hạ áy náy, rốt cuộc cũng hạ chỉ xử Tiêu Lâm bằng cực hình lăng trì.
Một ngày trước khi hành hình, ta vào ngục thăm hắn lần cuối.
Hắn đã bị tra tấn đến thần trí mơ hồ.
Ta cười nhạt:
“Thẩm đại nhân, ngươi có biết, ngươi thật ra còn một cái tên khác – Tiêu Lâm.”
Tiêu là quốc họ, Lâm là ân trạch.
Nghe đến đây, Tiêu Lâm điên cuồng giãy giụa.
Đôi mắt vẩn đục lóe lên ánh sáng cuối cùng rồi lại rơi vào hư vô.
Hắn lắp bắp hỏi:
“Tại sao lần đầu gặp ngươi, ta lại thấy trong mắt ngươi là oán hận? Giang Nguyên Hi… ta và ngươi từng gặp nhau sao?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Ta đứng ngoài song sắt, đáp nhẹ:
“Chưa từng.”
“Vậy vì sao ngươi đối xử với ta như vậy? Dù ta hay Tiêu Cảnh Lan làm Thái tử, ngươi cũng đều là Thái tử phi mà?”
Ta cười:
Bởi vì ngươi không xứng. Ngươi không đẹp bằng Tiêu Cảnh Lan. Ngươi trông thật đáng ghét.”
Dứt lời, ta xoay người rời đi.
Mặc hắn trong ngục kêu khóc vang trời, ta chỉ lặng lẽ bịt tai lại.
38
Ngày Tiêu Lâm thụ hình, tuyết lớn phủ trắng kinh thành.
Ta cùng Tiêu Cảnh Lan đứng trên lầu Nhất Phẩm Hiên, trầm mặc ngắm đao phủ vung đao hành hình, nhát đao như tuyết rơi lạnh lẽo.
Nửa canh giờ sau, tuyết càng dày, trắng xóa như muốn phủ lấp hết tội nghiệt cõi trần.
Ta quấn khăn lông cáo, xoa tay, quay đầu nhìn dung nhan như ngọc của Tiêu Cảnh Lan:
“Lạnh rồi, về thôi. Vân Hương chắc đang nướng khoai lang đợi.”
Hắn nắm tay ta rời khỏi tửu lâu.
Lúc tiểu nhị dọn bàn, nhặt lấy số bạc lưu lại, miệng lẩm bẩm:
“Kỳ lạ… rõ ràng vừa rồi còn hai người, sao chẳng biết họ rời đi khi nào…”
------------------------
Mùa xuân năm ấy, sức khỏe bệ hạ ngày một suy nhược, mỗi ngày đều cần thuốc thang cầm cự.
Cuối cùng, ông cũng tỉnh ngộ về mối oán thù khắc cốt ghi tâm của tiên Hoàng hậu đối với mình.
Ông đành bù đắp: ban tước vị cho phụ thân và ca ca ta, cũng triệu ta và Tiêu Cảnh Lan vào cung.
Nắm tay Tiêu Cảnh Lan, ông thì thầm:
“Việc đúng đắn nhất đời trẫm, là gả nàng ấy cho con.”
Nửa năm sau, bệ hạ bệnh nặng, Tiêu Cảnh Lan phụng chỉ giám quốc.
Đến ngày ông băng hà, ta cùng hắn túc trực bên giường.
Châu ma ma cũng có mặt.
Vừa thấy bà, Hoàng đế gọi tên tiên hậu:
“Thanh Hòa… Trẫm đến tìm nàng đây…”
Châu ma ma lạnh giọng:
“Bệ hạ, nương nương đã mất, người còn muốn quấy rối sự yên nghỉ của bà sao?”
Hoàng đế run rẩy:
“Ngươi… ngươi nói gì…”
Châu ma ma nhìn ông, ánh mắt băng hàn:
“Người không biết sao? Đứa con ruột giữa người và Hoàng hậu đã bị chính người giết.
Thẩm Duệ mới là Thái tử chân chính. Người g.i.ế.c Hách tướng quân, đoạt thê thần tử, ép nương nương mang thai.
Người như thế, nên xuống địa ngục.
Xương cốt nương nương chẳng còn trong hoàng lăng, nô tỳ đã an táng bà cùng Hách tướng quân.”
Hoàng đế phun máu, run rẩy hét:
“Thanh Hòa là của trẫm… trẫm đời đời kiếp kiếp…”
-----------------
Mùa thu năm Khánh Nguyên thứ mười bốn, Chiêu Nguyên đế băng hà.
Tiêu Cảnh Lan đăng cơ, lập ta làm Hoàng hậu.
Ngày lên lầu thành, hắn choàng tay ôm lấy vai ta, khẽ thì thầm:
— “Trẫm và Hi Hi, đời đời kiếp kiếp, cùng ngắm trăng sao, giữ vững non sông.”
Năm sau, Đế vương cải chế thiên hạ, cùng Hoàng hậu đồng trị quốc gia.
<Hoàn>
----------------
Giới thiệu truyện: Ác Nữ Hồi Kinh
Ta – trưởng nữ của Lễ Bộ Thị Lang, Thôi Âm – từ thuở lọt lòng đã được gửi về ngoại tộc nuôi dưỡng.
Mười bảy tuổi, mới được đón hồi kinh. Khi ấy, ai nấy trong phủ đều mang vẻ mặt ôn hòa, lời lẽ hiền từ.
Nhưng sau lưng, tổ mẫu lãnh đạm, phụ thân thì chán ghét, còn kế mẫu Tô thị — miệng niệm từ bi, lòng giấu d.a.o găm.
Huynh trưởng cùng cha cùng mẹ với ta, lạnh lùng nhìn thẳng, dặn dò bằng giọng nói như băng tuyết:
“Thôi Âm, muội nên an phận thủ thường. Nếu vượt quá giới hạn, ta nhất định không dung thứ.”
Tiểu muội cùng cha khác mẹ thì hoạt bát, dịu dàng cười nói như thể thân thiết:
“Tỷ tỷ lớn lên nơi thôn dã, y phục quê mùa lỗi thời quá rồi. Muội có vài bộ không dùng nữa, tỷ lấy mà mặc nhé.”
Ta còn nghe nói, bọn họ định gả ta cho công tử phủ Quận Công — kẻ từng đánh c.h.ế.t nguyên phối của mình — làm kế thất.
……
Trước khi hồi kinh, ta đã có ý định treo cổ tự tận.
Chỉ là, tiểu tỳ Hoè Hoa khi ấy liều mạng ôm c.h.ặ.t c.h.â.n ta, nức nở van xin:
“Tiểu thư! Đừng c.h.ế.t mà! Người Thôi gia ở kinh thành đã cho người tới đón rồi, chúng ta vào kinh, tìm chút vui vẻ đi!”
Ta có bệnh. Chứng cuồng loạn.
Đối với cuộc đời này, ta chẳng còn gì gọi là hứng thú.
Chỉ khi phát bệnh, lúc tay nhuốm m.á.u người, ta mới cảm thấy chút khoái lạc dâng lên.
Vậy thì...
Hy vọng bọn họ, thực sự có thể khiến ta cảm thấy vui vẻ một phen.