Thế là, năm mười ba tuổi, ta lần đầu tiên trốn khỏi hoàng cung, từ cái lỗ chó không ai sửa chữa ở góc tường lãnh cung.
Cũng chính ngày đó, ta gặp Thịnh Phù.
Ta co ro trong góc phố dài của kinh thành, mặc cho mưa xối xả lên mặt, lên người, dường như muốn gột rửa hết những dơ bẩn nhơ nhuốc của ta.
Lạnh lẽo, nhưng lại mang theo một sự thống khoái khó tả.
Ta không ngừng run rẩy, mang theo sự điên cuồng, dưới tầm nhìn mơ hồ không biết là nước mưa hay là những giọt nước mắt tự do đã lâu không thấy.
Khi ta sắp mất hết lý trí, bên tai vẫn là tiếng gió mưa hỗn loạn, mà cơn mưa trên đầu ta, đã tạnh. Một đôi giày thêu màu hồng nhạt hiện ra trước mắt.
Đó là lần đầu tiên ta gặp Thịnh Phù, nàng đạp lên vũng bùn lầy mà bước về phía ta, váy áo nhẹ nhàng bay bổng, không vướng chút bụi trần.
Mà ta, từ lúc đó đã trở thành một trong vô số người, cam nguyện làm thần tử dưới váy nàng.
Ngươi nói xem, một người sinh ra vốn thuộc về bóng tối, ánh sáng đối với hắn, là cứu rỗi, hay là vực sâu sâu hơn?
Ta không biết.
Nhưng ta biết, nếu như ta chưa từng thấy ánh sáng, ta nhất định có thể chịu đựng được bóng tối.
Tranh, không thể không tranh.
Muốn thắng, mà phải thắng thật đẹp.
Từ khi tay ta vấy bẩn giọt m.á.u đầu tiên, ta đã không còn đường lui.
Có phải chỉ khi đứng ở vị trí cao nhất vô thượng kia, mới có tư cách hôn lên đầu ngón tay nàng?
Không biết từ lúc nào, nàng đã trở thành tín ngưỡng để ta leo ra khỏi vực sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ một hoàng tử vô danh tiểu tốt, đến Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã, ta đã mất tám năm.
Cô bé ngây ngô năm nào, cũng đã trở thành giai nhân trong mộng của bao nhiêu thiếu niên kinh thành.
Vô số lần cố ý tạo ra những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, hàng trăm hàng nghìn lần ngoảnh đầu nhìn nàng, cho dù nàng chưa từng nhìn ta một lần, cho dù nàng chưa từng quen biết ta.
Ta từ trong mưa gió m.á.u tanh mà đi ra, cuối cùng cũng có đủ tư cách để cưới nàng.
Bánh xe vận mệnh, cũng từ đây mà rối loạn.
Khâm Thiên Giám có tấu, trời giáng dị tượng, sao lạ rơi xuống thế gian.
Người con gái tên Thịnh Dung kia, là thứ muội của A Phù, có lẽ nàng cũng giống như ta, tài năng ẩn giấu, mới bày ra nhiều mưu kế như vậy.
Nàng dường như biết tất cả, kể cả quá khứ và tương lai của ta.
Nàng nói với ta, ta và nàng mới là người cùng một loại, nói A Phù nhu nhược ngu ngốc như vậy, làm sao xứng với ta.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nàng có thể giúp ta một tay, đoạt được hoàng vị.
Nàng kiêu ngạo, tự đại đến như vậy. Trong lòng ta không khỏi thoáng qua một tia ghét bỏ, nhưng ta lại không thể nào từ chối yêu cầu vô lễ này của nàng.
Rõ ràng ta căn bản không cần.
Giống như bị người điều khiển, không cho ta lựa chọn. Ta hết lần này đến lần khác đi ngược lại bản năng của mình, bất đắc dĩ phải xích lại gần nàng.
Không phải là mê hoặc, mà giống như có thứ gì đó, đang ép buộc ta phải làm như vậy.
Ta ghét cái cảm giác này, khiến ta cảm thấy mình vô cùng yếu đuối.
Ta không tin quỷ thần, nhưng chuyện vô lý này không thể giải thích, không thể trốn thoát.
Ta không khỏi nghi ngờ liệu mình có bị mất trí hay không, nhưng gió đêm lạnh buốt, tình yêu của ta dành cho A Phù vẫn nồng nhiệt, tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ta.