Ta mơ hồ cảm thấy mình vốn nên yêu nàng ta, nhưng ta lại một chút cũng không muốn gần gũi nàng ta.
Điên rồi. Ta thầm mắng.
Sự tiếp cận đột ngột của Thịnh Dung đã làm xáo trộn một phần nhỏ kế hoạch ban đầu của ta, ta tuy như nguyện cưới được A Phù, nhưng cũng không thể ngăn cản nàng ngồi vào chiếc kiệu nhỏ trở thành trắc phi của ta.
A Phù động lòng người đến như vậy, ta cũng giống như tất cả những chàng trai trẻ vừa cưới được cô gái mình yêu, trong lòng khó giấu được sự kích động.
Cho dù luôn có một sức mạnh nào đó ngăn cản ta đến gần nàng, ép buộc ta nói ra những lời không muốn nói.
Ta không biết phải giải thích với nàng như thế nào, ta mờ mịt đến như vậy, ngàn vạn lời trong đầu lại không thể thốt ra thành một chữ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Ta cẩn thận cân nhắc.
"Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ bảo vệ nàng."
Ta thật sự có thể bảo vệ tốt cho nàng sao, nhưng ngoài ta ra, Thượng thư Thịnh còn cho nàng có lựa chọn nào khác không?
Ta yêu nàng đến như vậy, đã sớm thấm sâu vào cốt tủy.
"Thịnh gia A Phù, sau này, ta sẽ gọi nàng là A Phù nhé."
A Phù, A Phù.
Ta hôn lên mi mắt nàng, vuốt ve đôi môi khiến ta bao lần nhớ nhung da diết, khẽ gọi tên nàng, hết lần này đến lần khác.
Nói ra thật nực cười, tư duy tỉnh táo, nhưng ta lại càng lúc càng không thể kiểm soát được hành vi của mình.
Ta nghe thấy giữa môi răng mình không ngừng bật ra tiếng "Dung Nhi", một thứ cảm xúc nồng nàn kỳ lạ chiếm lấy ta, ta ghê tởm, bất lực.
Trong cơ thể ta, dường như có hai linh hồn chiếm giữ, một nửa kia rõ ràng mạnh hơn ta, hắn xé rách ta, cố gắng nuốt chửng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không có khả năng chống lại hắn, chỉ có thể dùng một con d.a.o găm sắc nhọn rạch qua da thịt, khi m.á.u tươi nhỏ xuống đất, ta mới có thể giữ được sự tỉnh táo trong thời gian ngắn.
Ta biết thứ chống đỡ ta, là tình yêu của A Phù.
Nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng.
Nhưng chúng ta lại không thể ở bên nhau.
Người trong vương phủ đều biết, ta đối xử với hai tỷ muội nàng như nhau.
Cái rắm. Ta không ngừng thầm mắng trong lòng.
Mỗi lần ở bên A Phù, đều giống như những khoảnh khắc vui vẻ vụng trộm, mỗi khi đêm về, khép mắt lại, người ta có thể thấy, chỉ có A Phù.
Nhưng giấc mộng hoàng lương này, ta cuối cùng cũng không dám đắm chìm vào đó.
Ta biết tất cả đều là thủ đoạn của Thịnh Dung, ta giả vờ đồng ý với kế hoạch của nàng ta, chỉ vì sợ nàng ta ra tay với A Phù.
Nhìn A Phù quỳ trên đất với đôi mắt tràn đầy thất vọng, trong lòng ta không khỏi dâng lên từng đợt tuyệt vọng.
Nàng không biết gì cả, vì sao ván cờ này lại phải lôi kéo nàng vào.
Ván cờ này vốn dĩ không phải là vì nàng mà bày ra sao? Trong lòng ta có một giọng nói phản bác lại ta.
Ta đưa tay ra, muốn nắm lấy vạt áo tung bay khi nàng quay người, tấm lụa mềm mại lướt qua lòng bàn tay, rồi trượt xuống.
Lòng bàn tay ta trống rỗng, cuối cùng cũng rơi xuống giọt nước mắt đầu tiên sau năm mười ba tuổi.
Không phải vậy, A Phù. Thật ra ta chưa từng chạm vào Thịnh Dung.
Từ đầu đến cuối, ta chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng nàng.