Sự độc ác của Thịnh Dung, ta đã sớm nhìn thấu, nàng ta không dung thứ cho A Phù, cho nên ta đã sớm sai người đổi ly rượu độc trong tay nàng ta, cứu được A Phù.
Hận ta đi, hận ta cũng tốt.
Hận còn đỡ dằn vặt hơn yêu.
Nhưng không yêu, lấy đâu ra hận.
Thịnh Dung đã sớm biết chuyện ta đưa A Phù rời đi, ta cúi đầu, cùng nàng ta thực hiện cuộc trao đổi cuối cùng.
Giữ lại phụ mẫu của Thịnh và A Phù, ta hứa cho nàng ta vị trí hoàng hậu, trên vạn người.
Thịnh Dung đáp ứng rất dứt khoát, suy cho cùng nếu ép ta đến đường cùng, vinh hoa phú quý của nàng ta cũng sẽ tan thành mây khói.
Thịnh Dung biết, nàng ta chỉ là một kẻ xuyên không mang theo hệ thống, dùng sức mạnh của hệ thống cưỡng ép sửa đổi ký ức của Thịnh Phù, khiến nàng lầm tưởng mình mới là nữ phụ xuyên sách, rồi khống chế nam chính tạo ra hiểu lầm, khiến nàng tuyệt vọng, tự động rút lui.
Để đạt được mục đích, nàng ta có thể không từ thủ đoạn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cho dù ta có biết tất cả những điều này hay không, cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì A Phù đã không còn cần ta nữa.
Nàng đã buông bỏ quá khứ, không còn muốn quay trở lại.
Không quay lại được nữa rồi.
Cổ họng ta có chút đắng chát, nhưng ta phải nói sao, làm sao mới có thể khiến nàng tha thứ, chính ta đã hủy hoại cuộc đời nàng, chính ta và Thịnh Dung cùng nhau khiến nhà họ Thịnh sụp đổ, chính ta, nếu như không phải ta...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những u ám sinh ra từ bùn lầy, những chấp niệm quấn quanh ta như gai nhọn, người như ta, đã lên đến đỉnh cao vô nhân, vẫn không có tư cách đứng trước mặt nàng.
Sai lầm nối tiếp sai lầm, sai lầm nối tiếp sai lầm.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của A Phù, trên người ta hàng trăm vết sẹo cũ mới chồng chất, đã tạo thành những vết sẹo dữ tợn. Nhưng nỗi đau này, lại không bằng một phần nghìn nỗi đau trong lòng ta.
Đau thấu tim gan, cũng chỉ đến thế này thôi.
Ta mím môi, bước chân có chút không vững, cầu xin nàng, hãy cho ta ích kỷ một lần, ở lại bên cạnh ta.
Cho dù ta từ đầu đã biết, ta không giữ được nàng.
Bởi vì người bị Thịnh Dung khống chế, xưa nay không chỉ có một mình ta. Chúng ta đi ngược lại cái giá phải trả của việc chống đối cái gọi là thiên đạo, dùng tình yêu như thiêu thân lao vào lửa một cách nghĩa vô phản cố, cuối cùng cùng nhau rơi xuống vực sâu.
Ta nhìn A Phù của ta, dang đôi cánh tàn tạ, yếu ớt không chịu nổi một đòn, nhưng lại là ánh bình minh rực rỡ nhất khi đêm sắp tàn.
Là giải thoát. Là niết bàn.
Từ trong cơ thể ta truyền đến một cơn đau dữ dội không thể kìm nén, giống như một linh hồn khác đang gào thét muốn nuốt chửng ta.
Đây là kết quả mà ta đã sớm dự liệu, nhưng lần này, ta không phản kháng.
Ta mặc cho ý thức của mình dần dần mơ hồ, giống như năm xưa ở góc phố kinh thành, mưa to mịt mù che khuất đôi mắt ta, nàng chậm rãi bước đến, che chở ta dưới chiếc ô, nhặt lên tín ngưỡng của nửa đời sau của ta.