Ta Xuyên Không Trở Thành Nữ Phụ Ác Độc Trong Truyện Ngược

Chương 5





Nhắc đến Thịnh Dung, ta khẽ nhíu mày, chỉ có thể ở vị trí trắc phi, nàng ta nhất định không cam tâm, mà số phận này đã không thể tránh được, vậy thì ta sẽ không ngồi yên chờ chết.

Ta vốn không có ý định cuốn vào vòng xoáy quyền mưu, cũng không màng đến tranh đấu hậu cung, nhưng ta xưa nay vẫn luôn bất đắc dĩ.

Ta chỉ muốn bảo toàn tính mạng.

Vĩnh Chiêu năm thứ tư, đầu hè, Nhiếp chính vương đại hôn.

Có lẽ ta đã quên hết những lễ nghi rườm rà, những quy trình phức tạp trong ngày xuất giá, nhưng sẽ mãi mãi nhớ khoảnh khắc bước lên kiệu hoa, có một bàn tay nắm chặt lấy tay ta, nâng đỡ tín ngưỡng của nửa đời còn lại của ta.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, cửa phòng khẽ động.

Đợi đến khi màu đỏ trước mắt hoàn toàn tan đi, ta ngơ ngác nhìn nam nhân đang khẽ cười trước mặt.

Hắn là Úy Hàn, phu quân của ta. Trong đầu có một ý nghĩ như vậy.

Hắn sai người hầu lui xuống, nhìn chiếc phượng quan hơi nghiêng của ta, khẽ nói: "Mệt không?"

Ta lại ngẩn người một chút, không trả lời, sau đó mới nhớ ra cái cổ đã sớm đau nhức của mình.

Hắn lại cười, đưa tay tháo chiếc trâm cài tóc nặng trịch giúp ta, lập tức một mùi hương gỗ trầm thấp bao quanh ta, ta khẽ an tâm.

"Thịnh gia A Phù." Hắn nói: "Sau này, ta sẽ gọi nàng là A Phù nhé."

"Sau này vương phủ sẽ là nhà của nàng, không cần câu nệ."

"Hãy hòa thuận với muội muội của nàng, dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ bảo vệ các nàng."

Ta khẽ cúi đầu, cẩn thận kéo nhẹ tay hắn, nhỏ giọng nói: "Thiếp thân hiểu rồi."

Hắn xoa đầu ta, khẽ cười một tiếng: "Phải ngoan."

Ta ngắm nhìn đôi mắt hắn ánh lên vẻ dịu dàng, dần dần thất thần, say mê.

Nhịp tim đập rộn ràng, như lần đầu, như đã từng diễn ra hàng vạn lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn nhẹ nhàng nâng cổ ta, đặt xuống một nụ hôn triền miên mà non nớt.

Rất lâu sau, rèm trướng buông xuống.

Bóng hình mờ ảo, ánh nến lay động nhẹ nhàng, một đêm êm đềm.

Sáng sớm.

Ta mệt mỏi mở mắt, nhìn thấy Úy Hàn đang dựa vào đầu giường đọc cuộn giấy, không khỏi đỏ mặt.

"Tỉnh rồi?" Giọng nói êm tai của nam nhân vang lên bên tai.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

"Ừm." Ta khẽ ngẩn người.

Hắn nhìn ta một cái, đáy mắt có ý cười nhợt nhạt: "Tỉnh rồi thì dậy ăn sáng thôi." Hắn dừng lại một chút: "Dung Nhi cũng ở đó."

Dung Nhi... Trong lòng ta thoáng qua một nỗi đau nhói, nhưng vẻ khó chịu không hề lộ ra trên mặt.

Ta giả vờ ngại ngùng gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Bây giờ đã là giờ nào rồi, vương gia sao không gọi thiếp thân dậy, muội muội có lẽ đã đợi lâu rồi."

Hắn véo má ta: "Vương phủ không có nhiều quy tắc như vậy, Dung Nhi cũng vừa mới tỉnh."

Ta cụp mắt xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy vương gia cứ đi trước đi, thiếp thân phải thay y phục đã."

Hắn ôm lấy ta, đặt một nụ hôn lên trán ta, rồi quay người rời đi.

Đợi đến khi bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm mắt, ta bất lực ngã xuống, một vị tanh ngọt xộc lên cổ họng.

Vẻ áy náy thoáng qua trong đáy mắt hắn, ta nhìn thấy rõ ràng.

Chẳng qua cũng chỉ là để bù đắp cho ta.

Yêu ư? Hắn có từng động lòng?

Yêu ư? Sao lại không yêu? Ta rất rõ ràng, không phải là sự ràng buộc tình cảm của Thịnh Phù, mà là ta, cam tâm trầm luân.

Hắn vừa xa lạ như vậy, lại vừa giống như một cố nhân mà ta đã quen biết từ lâu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com