Ta Xuyên Không Trở Thành Nữ Phụ Ác Độc Trong Truyện Ngược

Chương 6





Rất lâu sau, ta lau đi vết m.á.u ở khóe miệng, gọi Vũ Trúc đến giúp ta thay y phục.

Chính sảnh.

Thịnh Dung đã không còn vẻ gầy yếu, lạnh lùng như ở phủ Thượng thư, gương mặt hơi ửng hồng, càng làm tôn lên vẻ đẹp vốn đã khuynh thành của nàng ta.

Nàng ta thấy ta đứng dậy thì nhàn nhạt hành lễ. Úy Hàn tuy cười, nhưng ánh mắt nhìn hai chúng ta không hề chứa đựng bất kỳ tình cảm nào.

Ta uyển chuyển ngồi xuống bên cạnh hắn, cố gắng cười thật dịu dàng, đoan trang.

Bữa sáng đầu tiên sau khi gả vào vương phủ kết thúc trong sự khác biệt tâm tư của cả ba người.

Cuộc sống trong vương phủ không khác nhiều so với trước khi xuất giá, ngoại trừ việc cùng nhau dùng bữa, ta và Thịnh Dung vẫn không can thiệp vào chuyện của nhau. Ta suốt ngày chỉ ngắm hoa bắt cá, cuộc sống thật là thoải mái dễ chịu.

Úy Hàn, cái tên cuồng công việc đó, thường ngày bận rộn chính sự, thỉnh thoảng sẽ đến hậu viện thăm chúng ta, mưa móc thấm đều, không hề thiên vị ai.

Nghe Vũ Trúc nói, Thịnh Dung đã từng mang canh đến cho hắn hai lần, đều bị từ chối ngoài thư phòng, sau đó cũng không tự mình chuốc lấy phiền phức nữa.

Ta nằm trên ghế dựa, ôm quyển thoại bản, phe phẩy quạt lụa, mơ màng buồn ngủ.

Tháng ngày tĩnh lặng, kính hoa thủy nguyệt.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, ta cảm thấy mình bị người ta bế bổng lên, là mùi hương quen thuộc của hắn. Ta tựa vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của hắn, không hiểu sao cảm thấy an tâm.

Rất lâu sau, ta mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ.

Bên ngoài cửa sổ trời đã tối, đêm đã khuya.

Vừa định ngồi dậy, đã rơi vào một vòng tay ấm áp. Ta đối diện với đôi mắt ẩn chứa ý cười nhợt nhạt của Úy Hàn, một vệt hồng ửng lên má ta. Ta vội vàng đẩy hắn ra, khó xử cắn môi dưới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn nhíu mày, trách cứ: "Ngủ trưa cũng không đắp chăn, lỡ bị cảm lạnh thì sao?"

"Ta... thiếp thân đâu có yếu đuối như vậy." Ta nhỏ giọng nói.

Hắn khẽ chạm vào trán ta: "Không phải đã nói không cần câu nệ sao?"

Giọng điệu không cho phép phản bác.

Tai ta hơi nóng lên, khẽ đáp một tiếng.

Úy Hàn vẫy tay, gọi Vũ Trúc mang canh hạnh nhân lên, lại hỏi ta: "Ngủ lâu như vậy, đói không?"

Ta vừa định lắc đầu, bụng lại kêu lên một tiếng, ta có chút xấu hổ.

Hắn nhận lấy bát sứ từ tay Vũ Trúc, múc một muỗng, đưa đến gần ta: "Há miệng."

Ánh mắt dịu dàng như mưa xuân.

Lúc này trong lòng ta đã gạt bỏ hết mọi quyền lợi lợi ích, ta chỉ muốn toàn tâm toàn ý tin tưởng vô điều kiện người trước mắt. Ta ngắm nhìn đôi mắt đó, vị ngọt nhạt hòa lẫn vị sữa tan ra trong miệng, giống như cảm giác lần đầu tiên ta rung động vì hắn vậy.

Đó là một cảm giác gì? Một ý nghĩ nhỏ bé vừa mới lóe lên trong đầu ta đã lập tức biến mất.

Bát sứ rất nhanh đã cạn đáy, Úy Hàn đặt bát xuống, ghé sát tai ta, khẽ hỏi: "Ngọt không?"

Ta l.i.ế.m môi, đưa tay ôm lấy cổ hắn, dịu dàng nói: "Chàng đút, đương nhiên là ngọt."

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Úy Hàn vén những sợi tóc mai bên thái dương ta ra sau tai, nhẹ nhàng phủ lên môi ta.

Không biết qua bao lâu, ta nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh, hôn nhẹ lên má hắn, quay lưng lại, lau đi vết m.á.u tràn ra khóe miệng.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com