Ta Xuyên Không Trở Thành Nữ Phụ Ác Độc Trong Truyện Ngược

Chương 8



 

Nàng ta ngồi xổm xuống bên cạnh ta, nhìn ta với vẻ thương hại:

"Tỷ tỷ, tỷ sai ở chỗ không nên hại con của muội. Muội vốn có thể chung sống hòa bình với tỷ, giống như trước đây."

Ta ngước mắt, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ngươi biết đấy, ta không có."

Trong mắt nàng ta lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng lại ghé sát tai ta khẽ nói: "Nhưng bên ngoài đều nghĩ như vậy. Cái ác nhân này, tỷ không làm không được."

Nàng ta dừng lại một chút, "Coi như là vì vương gia đi, đạo lý thành vương bại khấu, tỷ nên hiểu."

Nói xong, nàng ta lại nhàn nhạt nhìn ta: "Tỷ yêu hắn, đúng không?"

Yêu ư? Đau ư?

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Ta nhìn vệt sáng chiếu qua cửa sổ, khẽ nói: "Nhưng hắn cuối cùng vẫn chọn ngươi."

Nàng ta mỉm cười, nhét một ly rượu vào tay ta, chậm rãi đứng dậy: "Đây là vương gia bảo muội đưa cho tỷ, cũng là thứ muội muốn đưa cho tỷ."

"Muội không hận tỷ, Thịnh Phù. Thật ra vương gia đối với tỷ không phải là vô tình. Nhưng muội không muốn chia sẻ phu quân của mình với bất kỳ ai."

"Kiếp sau, đừng nhúng tay vào tranh đấu hoàng quyền nữa. Tỷ đối với hắn, chỉ là gánh nặng."

Ta ngã xuống đất, cười gượng gạo.

Xin lỗi nhé Thịnh Phù, kiếp này, vẫn không có một kết cục tốt đẹp.

Ta nâng chén rượu lên, sau đó uống một hơi cạn sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chén rơi xuống đất. Hồng nhan bạc mệnh.

Lần nữa mở mắt, thứ nhìn thấy không phải là đường xuống hoàng tuyền, cũng không phải là điện thờ đầy thần phật, cũng không phải là thế giới khác mà ta vốn thuộc về, mà là thân vệ bên cạnh Úy Hàn.

Hắn nói với ta: Lúc này ta đang ở trong một căn nhà nhỏ ngoài thành, ly rượu Úy Hàn đưa cho ta không có độc, Thịnh Dung cũng không biết.

Hắn hy vọng ta có thể sống tốt với thân phận A Phù, không còn là Thịnh Phù nữa.

Thịnh Phù đã c.h.ế.t rồi.

Sau đó hắn còn đưa cho ta một ít ngân lượng, bảo ta không cần lo lắng về ăn mặc chi tiêu.

Ta thành khẩn cảm ơn hắn.

Là thương hại hay là thành toàn, đều không còn quan trọng nữa.

Ta chỉ biết, ta là một quân cờ bị bỏ rơi.

Sau này, ta thường xuyên nhìn về hướng cổng thành, ta không biết mình đang đợi cái gì, nhưng ta biết, sẽ không có ai đến.

Đêm ngoài thành thật lạnh. Không có than lửa, không có người ở, chỉ có sự hoang vắng vô tận. Ta nhìn cây đại thụ ngoài cửa sổ lay động trong gió, xào xạc, đột nhiên nhớ lại buổi trưa nắng đẹp năm nào.

Chỉ thêm đau buồn mà thôi.

Sau này thỉnh thoảng nghe ngóng được ở chợ, phủ Thịnh đổ rồi, hoàng đế thừa cơ thu hồi binh quyền trong tay Nhiếp chính vương, mọi người đều cảm thán cho tiền đồ đáng lo ngại của vị thanh niên tài tuấn, ta lắc đầu, e rằng, đây mới là sự bắt đầu cho mưu đồ đoạt quyền của hắn.

Úy Hàn đối với ta mà nói, thật ra là vết sẹo chưa bao giờ lành.

Vĩnh Chiêu năm thứ sáu, Nhiếp chính vương phản. Quân đội của hắn trực tiếp bao vây toàn bộ hoàng cung, ép hoàng đế phải viết chiếu thoái vị.

Sau khi Úy Hàn lên ngôi, hắn tìm đến ta, hỏi ta có nguyện ý cùng hắn hồi cung, trở về bên cạnh hắn không. Lần này, hắn nhất định hứa cho ta nửa đời sau vinh hoa phú quý, bình an vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com