Ta nhìn nam nhân mặc hoàng bào, uy nghi tột bậc trước mắt, chỉ cảm thấy xa lạ.
Ta nói với hắn, hắn chưa bao giờ hiểu được thứ ta muốn là gì.
Hắn khổ sở nói: "Ta chưa từng nghĩ đến việc bỏ rơi nàng."
Ta lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Ta đã rất lâu rồi không ăn canh hạnh nhân."
Hắn im lặng rất lâu, mím môi, không cho ta từ chối hắn lần nữa, cưỡng ép đưa ta trở về cung.
Tuyên cáo thiên hạ, phong ta làm Phù quý phi.
Lần nữa mặc lên bộ y phục lộng lẫy, trong lòng ta lại không hề có chút vui sướng nào.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Ta cuối cùng cũng hiểu ra, có những chuyện, là cưỡng cầu không được.
Giống như lần này, ta nhất định sẽ không mãi mãi ở bên cạnh hắn.
Đêm đó, ta có một giấc mơ say đắm.
Trong mơ, ta không phải là kẻ ngoại lai xuyên không đến.
Ta chính là Thịnh Phù.
Ta hiểu lễ nghĩa, danh tiếng lừng lẫy khắp kinh thành, phu quân của ta Úy Hàn chính là chàng trai tuấn tú nhất trên đời.
Hắn có dũng có mưu, trọng tình trọng nghĩa, lớn lên từ bùn lầy mà không vấy bẩn.
Trong thời buổi hôn quân đương triều, hắn là một dũng tướng xứng đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cho dù ngôi vị hoàng đế của hắn có được bằng con đường bất chính đến đâu, bá tánh vẫn hân hoan ủng hộ hắn làm vua.
Hắn lo lắng cho thiên hạ, trọng đãi hiền sĩ, lại còn đối xử tốt với vợ con, trong thời đại trọng nam khinh nữ này, hắn đã chống lại áp lực của quần thần mà thủy chung không nạp thêm phi tần nào.
Ta cũng từng ra vẻ hiền hậu, khuyên hắn vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ.
Nhưng hắn lại giả vờ tức giận quay mặt đi, tố cáo tình yêu của ta dành cho hắn không nhiều bằng tình yêu của hắn dành cho ta.
Ta bị hắn chọc cười đến không nhịn được, không muốn nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của hắn, ta không nhắc lại nữa.
Chúng ta thành hôn năm mươi năm, chưa từng có một lần cãi vã, đế hậu đồng lòng, cầm sắt hòa minh được thiên hạ ca tụng.
Xưa nay hậu cung không được can dự triều chính, nhưng hắn lại thường xuyên phạm quy, bảo ta giúp hắn phê duyệt một phần tấu chương.
Lúc đầu ta giật mình, từ nhỏ ta ở khuê phòng học tam tòng tứ đức, mẫu thân cũng nhiều lần dặn dò ta phải xuất giá tòng phu, việc quốc gia đại sự đặt trước mặt ta, ta không khỏi có chút hoảng sợ.
Hắn lại không để ý mà véo má ta, bảo ta không cần bị ràng buộc bởi những khuôn phép thế tục, sách thánh hiền ta đọc không ít hơn hắn, sao lại không thể phát huy tài năng của mình.
Tài năng của nữ nhi, nhất định thấp hơn nam nhi sao? Ta nghĩ chưa chắc.
Hắn nói, giam cầm ta trong thâm cung cả một đời hắn đã cảm thấy vô cùng áy náy, hắn có thể làm cũng chỉ là đối xử tốt với ta hơn, tốt hơn nữa.
Ta nhớ lại dáng vẻ cao cao tại thượng của phụ thân ngày thường, nam quyền đương đạo, trên đời này e rằng không còn ai ngốc hơn Úy Hàn nữa.
Hắn không chỉ không nhồi nhét vào đầu ta tư tưởng phải thần phục hắn, thậm chí còn tự tay dạy ta cách kiềm chế hắn.
Để có thể đáp lại tình yêu của hắn, ta bắt đầu đảm nhận một phần công việc chính sự của hắn, việc binh đao ta không hiểu, nhưng việc tụng kinh giảng học ta lại rất giỏi.
Ta nói với Úy Hàn, thế gian không nên chỉ có nam nhi mới được đọc sách biết chữ, nữ nhi nhà bình thường cũng có thể đọc sách, chứ không chỉ được làm công việc thêu thùa.