Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ

Chương 61: Phá trận





"Mắt trận..." Ninh Ninh tựa người vào thân cây, tay cuốn lấy một lọn tóc cuộn hết vòng này đến vòng khác, vừa nghịch vừa thừ người ra nhìn thác nước: "Mắt trận rốt cuộc nằm ở đâu nhỉ?"

Cô nghĩ mãi mà không ra bèn buồn rầu buông lọn tóc ra, dùng mũi chân điểm điểm xuống đất trước mặt Bùi Tịch: "Bùi Tịch, đệ có ý tưởng gì không?"

Ninh Ninh không thích gọi hắn là "tiểu sư đệ", cô cảm thấy gọi bằng tên thuận miệng mà thân thiết hơn rất nhiều. Nhưng Bùi Tịch lại cũng nào cũng rất quy củ, hắn chưa từng gọi cô là "Ninh Ninh" một lần nào. Lần này cũng không ngoại lệ.

- Sư tỷ.

Bùi Tịch vẫn trưng ra cái khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm bất biến kia. Nếu hắn được sinh ra ở thế kỷ 21, chắc chắn sẽ bị hiểu nhầm là tiêm botox quá liều nên mặt bị đơ. Giọng điệu của Bùi Tịch cũng rất bình thản, nghe không khác gì cái mặt lạnh băng của hắn: "Chúng ta không có nhiều thông tin về bí cảnh, những gì đệ có thể nghĩ ra được không giúp được gì cho tỷ cả."

"Sao lại thế được!" Ninh Ninh không muốn đả kích lòng tự tin của tiểu sư đệ nhà mình, cô bước lên một bước, thẳng người dựa vào thân cây: "Đệ nghĩ ra được gì thì cứ nói ra đi, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận!"

Bùi Tịch thở dài một hơi rất khẽ: "Thứ nhất, chỗ giấu mắt trận đương nhiên sẽ là một nơi cực kỳ kín đáo, không dễ dàng bị người khác đoán ra được. Thứ hai, dựa theo "Quy tắc chung khi lập trận pháp", mắt trận và trận pháp thường có mối quan hệ mật thiết với nhau, mà trận pháp thuỷ kính... có lẽ mắt trận sẽ ở chỗ hồ nước, hoặc là trên mặt kính."

Hắn vô cảm nói một chàng, vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Ninh Ninh từ chờ mong biến thành "Ồ, thì ra là thế!", cuối cùng biến thành "cái này thì ta cũng biết". Sau khi nói xong, Bùi Tịch hơi nhướng mày. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế bốn mắt nhìn nhau với Ninh Ninh, vẻ mặt như thể đang chờ xem kịch vui. Phiên dịch cho đơn giản dễ hiểu thì ý của hắn là: "Xem đi, đệ đã nói rồi sư tỷ lại không tin."

Ninh Ninh bị hắn nhìn thấu, tự biết đuối lý ho nhẹ một tiếng: "Sao lại vô nghĩa, chúng ta không hẹn mà suy nghĩ giống hệt nhau, cái này gọi là tâm linh tương thông, tốt quá còn gì!"

Thừa Ảnh hóng chuyện chỉ hóng mấy từ mấu chốt, nghe Ninh Ninh nói vậy thì cười ngây ngô: "Ninh Ninh nói hai người các ngươi tâm linh tương thông kìa!"

Ninh Ninh không nghe thấy tiến Thừa Ảnh đang xoắn xít hít ke, cô tiếp tục phân tích: "Nếu mắt trận có liên quan đến thuỷ kính thì trong bí cảnh có nhiều ao hồ sông suối như thế, chúng ta không thể đi kiểm tra từng cái một được. Nhưng nếu bàn về tính đặc thù thì ngoại trừ khu vực thác nước không có quỷ kính, các hồ nước khác hình như cái nào cũng giống cái nào."

Kiều Nhan đã từng giải thích với cô rằng lý do thác nước không có quỷ kính là vì tộc linh hồ cần nguồn nước để sinh tồn, thế nên khi thiết lập trận pháp bọn họ đã cố tình rót gấp bội linh lực vào đây. Khi Cầm nương nhắc đến mắt trận, Ninh Ninh lập tức nghĩ ngay đến nơi này. Chính vì thế sau khi cáo biệt với Cầm nương, cô và Bùi Tịch đã chạy ngay đến đây. Nhưng hai người hớn hở tới đây lại thất vọng vô cùng, vì cô đã tìm hết các nơi xung quanh thác nước cũng không tìm ra điều gì bất thường. Ninh Ninh chán nản đứng trên đỉnh núi nhìn dòng nước lao từ trên cao xuống, nhíu nhíu mày: "Nói đến gương thì trong bí cảnh cũng không có cái gì đặc biệt làm chúng ta liên tưởng đến mặt kính cả. Chúng ta có quá ít manh mối."

Bọn họ vừa vào bí cảnh không lâu, đến mặt mũi ma quân Kỳ Hàn ra sao cũng chưa nhìn thấy, nếu chỉ dựa vào mấy manh mối ít ỏi trước mắt thì rất khó suy đoán ra được điều gì đó có giá trị. Trước mắt, người duy nhất có thể cung cấp thông tin về mắt trận chỉ có vị ma quân đang không rõ tung tích kia. Nhưng một khi hai người bọn họ gặp được hắn, chỉ sợ chưa kịp phá huỷ trận pháp đã phải nói lời tạm biệt với thế giới tươi đẹp này rồi.

"Ta không nghĩ ra gì cả." Ninh Ninh uể oải: "Hay là chúng ta đi thẳng sang bên kia trận pháp xem xem?"

Bùi Tịch vốn định gật đầu đồng ý thì khựng lại, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ chĩa thẳng vào rừng cây âm u bên cạnh.

Bầu trời không mây nhưng ánh trăng vừa ảm đạm vừa mơ hồ, trông một mặt kính bị mờ, có cố thế nào cũng không nhìn rõ được. Ánh trăng chiếu lên ngọn cây làm đêm đen yên tĩnh có vẻ vô cùng nổi bật. Có cơn gió thổi qua chạc cây làm cho lá cây xào xạc run rẩy. Ảnh ngược của chúng trông rất giống đám yêu ma quỷ quái dữ tợn đang há to cái mồm đầy máu nằm chờ con mồi đến.

Bốn phương tám hướng chỉ có tiếng thác nước đổ rào rào. Bây giờ tuy trời đã vào hè nhưng Ninh Ninh vẫn cảm thấy lạnh. Áp lực vô hình đang lặng lẽ tràn ngập khắp không gian giống như những vụn băng vỡ tan, lúc chạm vào cơ thể của cô lại có cảm giác đau đớn như vừa bị một cái chùy băng đập vào.

Ninh Ninh nghe thấy một tiếng cười trầm, sau đó có một bóng người chậm rãi bước về phía trước, xuyên qua những bóng cây nhảy múa, thong thả đi như đang tản bộ trong sân vắng đến trước mặt bọn họ.

Đó là một người đàn ông mà Ninh Ninh chưa gặp bao giờ. Người này mày rậm mắt to, cơ thể cao lớn cường tráng như một ngọn núi. Cho dù hắn chưa nói câu nào nhưng linh lực mãnh liệt tỏa ra từ người của hắn đã đủ làm cho chuông cảnh báo trong lòng cô reo to, cô đứng về tư thế phòng ngự như một phản xạ có điều kiện.

- Đêm nay thời tiết rất đẹp, đến bầu trời và ánh trăng cũng rất đẹp, đúng không?

Nghe chừng tâm trạng của người đàn ông này rất tốt. Hắn ta cười cười, hứng thú ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm một cái rồi mới quan sát hai tên kiếm tu trước mắt mình một phen, nhướng mày khiêu khích: "Ta nghe nói các ngươi đang tìm mắt trận phải không? Đã có tiến triển gì chưa?"

Hắn cười một cách quái dị, ma khí vẫn ào ào tràn ra từ cơ thể hắn, cặp mắt hình tam giác hơi hơi hướng lên, vừa nhìn đã biết đây là một kẻ tàn nhẫn.

Nếu thế thì đây chính là ma quân Kỳ Hàn rồi.

Bùi Tịch vẫn đứng nguyên trong tư thế rút kiếm, tay trái nhẹ nhàng kéo Ninh Ninh ra đằng sau lưng mình.

- Bây giờ đã là lúc nào rồi mà ngươi còn muốn che chở cho tiểu cô nương này?

Kỳ Hàn phút trước vẫn đang cười ha ha, phút sau đã đanh mặt lại, mặt mũi sát khí đằng đằng: "Đáng tiếc, hôm nay không ai trong các ngươi thoát được đâu!"

Kỳ Hàn rất tức giận.

Tên ngốc họ Hạ kia dám chơi hắn một vố, hai bên còn chưa bắt đầu đánh nhau thì hắn đã lôi một tên kiếm tu khác chạy mất dạng. Hai người kia chạy trốn quá nhanh, tuy rằng Kỳ Hàn có đuổi theo nhưng một lát sau đã không thấy tăm hơi.

Những tên ma tu may mắn sống sót trong làng gửi tin đến nói rằng "Cầm nương" đã làm phản, Kiều Nhan đã trốn thoát, rất có thể vị trí của mắt trận đã bị tiết lộ. Trận pháp thuỷ kính vẫn có thể cầm cự đến bây giờ là do hắn đã đổ gần như toàn bộ linh lực của bản thân vào đó. Nếu mắt trận bị phá thì chắc chắn Kỳ Hàn sẽ bị thương nặng. Thế nhưng hắn lại không thể tự giải trừ trận pháp, nếu không thì sẽ bị ma khí ở mặt bên kia của của thuỷ kính cắn ngược lại, trừ hắn ra thì tất cả những ma tộc khác đều sẽ mất mạng. Tuy bọn họ là ma tu nhưng ít nhiều cũng có chút lòng trắc ẩn giữa ma với ma.

Kỳ Hàn không ngốc. Sau khi hắn được tin mắt trận bị lộ thì ngay lập tức đoán rằng sẽ có người đi đến chỗ thác nước. Nơi đó không có kính quỷ, lại khác hoàn toàn so với những hồ nước khác trong bí cảnh. Sự thật giống như Kiều Nhan đã từng nói, hắn đã cố tình rót vào đây gấp đôi linh lực để bảo vệ nguồn nước ở đây.

Kỳ Hàn vừa dứt lời, ma khí đã ập đến làm cho Lâm Thiển ở bên ngoài huyền kính phải thất thanh thốt lên: "Nguy rồi! Tu vi của ma tôn rất cao, hai người bọn họ chắc chắn đánh không lại hắn!"

"Nếu chạy trốn vào chỗ thác nước thì chắc chẳng mấy chốc cũng sẽ bị đuổi theo." Một trưởng lão của Hạo Nhiên Môn nhíu mày: "Kỳ lạ thật... rốt cuộc trung tâm của trận pháp ở nơi nào cơ chứ?"

Thiên Tiện Tử hiếm khi không cười. Y cụp mắt không nói một lời nào.

Ma khí lập tức bao phủ cả đỉnh núi rồi ngưng tụ thành một con rồng dữ tợn ngay bên cạnh Kỳ Hàn, chỉ cần hắn ra lệnh là lập tức xông lên.

Nếu là trước khi thì nói không chừng Ninh Ninh trông thấy thế sẽ hoảng loạn ngay, nhưng sau khi nhìn thấy đám huyết thụ kỳ quái trong Cổ Mộc Lâm Hải, cộng thêm đã từng chạm trán với ma quân Huyền Diệp trong thành cổ Già Lan, lòng can đảm và bản lĩnh của cô đã được tôi luyện rất nhiều. Cô không còn ngây thơ như một đứa nhóc chưa trải sự đời như khi vừa mới bước vào thế giới này nữa.

Cô lặng lẽ điều khiển kiếm của mình, nói nhỏ với Bùi Tịch: "Cẩn thận nhé."

Vừa nói dứt lời, sương đen lập tức tuôn ra cuồn cuộn như rồng thét hổ gầm, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí đen càng ngày càng đậm, chúng đang vọt về phía trước bằng tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được.

Tu vi của Ninh Ninh cũng thuộc loại khá, cô quan sát thật kỹ, trông thấy rất nhiều mảnh vụn đang trôi nổi giữa không trung, mảnh nào mảnh nấy sắc bén như dao đang phát ra ánh sáng lập loè dưới ánh trăng, trông mà sợ hãi. Kỳ Hàn vừa đọc chú lệnh, ma khí ngập trời bùng lên, hàng ngàn mảnh vụn kia như hàng ngàn mũi lên lập tức phi thẳng về phía Ninh Ninh và Bùi Tịch.

Ma khí lao đến quá nhanh, muốn chạy muốn trốn cũng không kịp nữa. Bùi Tịch chắn trước người Ninh Ninh nhanh chóng cắt đầu ngón tay, dùng máu vẽ một lá bùa ở trên thân kiếm rồi xoay ngang thanh kiếm ở trước mặt.

Ma khí như thuỷ triều nuốt trọn bóng đêm rồi gầm gào tràn về phía trước. Lúc sắp đến gần Bùi Tịch, trường kiếm của hắn đột nhiên rung lên, phù triện phụt ra ánh hồng quang chói mắt. Thế là ma khí trong không trung ở vị trí cách hắn gần trong gang tấc đột nhiên tẽ ra, không mảy may chạm vào hai người.

Đôi mắt Kỳ Hàn chợt lóe lên ánh sáng.

Thiếu niên mặc đồ đen kia hoá ra lại là hậu duệ của ma tộc, hắn lấy máu nhiễm ma khí của bản thân làm chất dẫn, ra sức ngăn cản thế tấn công của y. Nhưng tu vi của hai người chênh lệch nhau quá nhiều, hắn chắc chắn không kiên trì được bao lâu.

Kỳ Hàn nắm rõ thế cục như lòng bàn tay, Ninh Ninh đang được Bùi Tịch chắn đằng trước cũng rõ như ban ngày.

Tuy rằng kim đan và nguyên anh chỉ cách nhau có một cấp nhưng thực lực lại khác nhau như trời với đất. Bùi Tịch đã dùng hết tất cả sức lực của mình mà chỉ có thể tạm thời ngăn chặn đám ma khí kia, đến khi linh lực của hắn cạn kiệt dần, bọn họ vẫn khó mà thoát chết được.

Thiếu niên trước mặt cao gầy, ánh trăng chiếu xuống khiến cái bóng đơn bạc của hắn bao trọn lấy cả người Ninh Ninh. Ninh Ninh không nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Tịch, chỉ có thể thấy lưng của hắn đã run run.

Đột nhiên cô nghe thấy Bùi Tịch truyền âm. Từ trước đến nay hắn lúc nào cũng cậy mạnh, cho dù thế nào cũng sẽ không lộ ra vẻ đau đớn, thế nên bây giờ khi truyền âm hắn cũng cố gắng khống chế sao cho giọng không run, nói với cô bằng ngữ khí mỏng manh nhưng lại vô cùng kiên định: "Chạy đi!"

Ninh Ninh thấy tim mình đập thịch một cái.

Bùi Tịch nói như vậy có nghĩa là hắn đã sắp không thể chống đỡ tiếp được nữa, đến lúc đó ma khí vọt đến, hai người bọn họ ở trong này chắc chắn sẽ bị thương nặng. Hắn không có đường lùi, chỉ có thể để cô nhanh chóng thoát thân. Nhưng nếu cô đi rồi, hắn cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu linh lực, chỉ có thể chết trong ma triều.

Ma khí vẫn không có bất cứ dấu hiệu tan đi nào nhưng trường kiếm trong tay Bùi Tịch đã có vết nứt. Vết nứt càng ngày càng lan càng rộng, càng ngày càng nhiều như mạng nhện. Khoảnh khắc khi thân kiếm sắp vỡ vụn, trong màn sương đen hỗn độn quanh thân, hắn đột nhiên ngửi thấy mùi hoa sơn chi.

Bùi Tịch cứ tưởng rằng Ninh Ninh đã chạy đi rồi nhưng hoá ra nàng vẫn ở phía sau lưng hắn. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bùi Tịch nghe thấy giọng nói của nàng: "Sao ta có thể bỏ mặc đệ ở đây mà đi được chứ... Đệ đừng có xem thường sư tỷ của đệ nha!"

Ngay sau đó ánh kiếm lóe lên.

Ninh Ninh bước lên một bước rút kiếm ra khỏi vỏ, Tinh Ngân đâm thẳng vào ma triều đang ập tới. Tuy cô không có ma khí như Bùi Tịch nhưng kiếm khí trong cơ thể lại đang bùng nổ, trong phút giây ngắn ngủi hai bên hình thành hai lực lượng đối kháng chặn được một chưởng cho Bùi Tịch. Kiếm khí và ma khí như nước với lửa phản phệ nhau, nổ tung tứ tán ngay khoảnh khắc va chạm.

Ninh Ninh và Bùi Tịch đều ép lùi về phía sau vài bước, hộc ra máu tươi, Kỳ Hàn cũng tái mặt thu ma khí về.

- Không cam lòng lắm đúng không?

Kỳ Hàn nhàn nhã xoay xoay cổ tay, ánh mắt tràn ra vẻ đắc ý: "Đừng lo, hồ tộc sẽ đi xuống địa ngục gặp các ngươi nhanh thôi. Dựa vào bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ kia của bọn họ, chắc chưa đến mười ngày là có thể dắt tay nhau về trời."

Hắn nói đến đây thì cười càng tươi: "Chỉ tiếc rằng cho đến lúc chết các ngươi cũng sẽ không biết mắt trận bị ta giấu ở nơi nào... Đây cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Nơi đó là nơi không ai có thể đoán ra đươc."

Nơi không ai có thể đoán ra được.

Ninh Ninh đã không còn quá nhiều sức lực, xương cốt toàn thân đau đớn như bị thoát vị, có thể hoá thành bột mịn bất cứ lúc nào. Hình như cô chưa từng bị thương nặng như vậy. Cô cố nén cho nước mắt sinh lý không rơi xuống, cố gắng bình tĩnh để suy nghĩ. Rốt cuộc là nơi nào... nơi nào mới là nơi không thể nào bị đoán ra... Thuỷ? Kính? Hay là...

A...

Một ý tưởng không thể ngờ đến lặng lẽ bùng lên trong đáy lòng cô như một ngọn lửa. Ninh Ninh nắm chặt chuôi kiếm trong tay, hít một hơi thật sâu.

Ma tộc không quen thuộc với bí cảnh, Kỳ Hà là ma quân nên cũng sẽ không rảnh rỗi đi tìm hiểu cho cặn kẽ. Huống chi lúc ấy tình thế cấp bách, chỉ cần chậm trễ một chút thôi là mất mạng như chơi, hắn không có quá nhiều thời gian để tìm một nơi kín đáo để làm mắt trận.

Nói cách khác, mắt trận ở nơi mà có liên quan đến "nước" hoặc "kính", tuy nằm ngay trước mắt bọn họ nhưng lại không làm cho người ta liên tưởng đến trận pháp.

Nào chỉ không làm cho người ta liên tưởng đến trận pháp đâu. Ninh Ninh cười nhẹ nhõm. Nơi kia có khi nghĩ cũng không dám nghĩ đến ấy.

Lúc đi ra khỏi rừng rậm rồi nhìn thấy hồ nước, suy nghĩ đầu tiên của cô là gì? Không phải "Nước trong hồ trong thật!" mà là "Bầu trời sáng như một tấm gương." Sau khi nhìn thấy cô và Bùi Tịch, câu đầu tiên Kỳ Hàn nói là gì? "Đêm nay thời tiết rất đẹp, đến bầu trời và ánh trăng cũng rất đẹp, đúng không?" Câu này không phải đang tán dóc với bọn họ mà là đang khiêu khích một cách trắng trợn những người đang không tìm được mắt trận như bọn họ.

Con đường dẫn bọn họ đến bí cảnh thật chính là những hồ nước này. Nói cách khác, thế giới mà bọn họ đang đứng thật ra nằm trong hồ nước bên dưới thế giới thật.

Nếu "nước" bao trùm toàn bộ bí cảnh, mà bây giờ thứ treo trên đỉnh đầu bọn họ, thứ bao bọc tất cả người và vật... không phải là "trời" sao?

Chắc chắn sẽ không có ai tưởng tượng ra được rằng gông cùm xiềng xích của cả bí cảnh không phải là hồ nước dưới chân mà chính là không trung trên đỉnh đầu. Hoặc nói cách khác, "bầu trời" mà bọn họ đang được nhìn thấy không hề tồn tại mà chỉ là hình ảnh phản chiếu của một cái hồ nước trong vắt tĩnh lặng ở nằm trong bí cảnh thật sự, âm thầm phản chiếu thiên địa vạn vật rồi tái hiện lại toàn bộ ở bên dưới mặt kính.

Toàn bộ thế giới đều nằm bên trong trận pháp. Đây mới là ý nghĩa thật sự của "thuỷ" và "kính". Nếu muốn phá huỷ mắt trận...

- Ta đang gấp lắm, chỉ đành tạm biệt hai vị trước vậy.

Kỳ Hàn cười nhạt nhìn về phía sau hai người. Bởi vì ban nãy bị đẩy lùi một quãng rất xa, Ninh Ninh và Bùi Tịch giờ đang đứng trên mép vực, bên dưới là thác nước đang tung bọt trắng xoá.

Bọn họ không còn chỗ trốn còn hắn đã quyết tâm đuổi cùng giết tận: "Ta thấy tình đồng môn của hai vị đạo trưởng rất sâu sắc, có chết chung một chỗ cũng không tồi."

"Bùi Tịch." Ninh Ninh cố gắng điều động linh lực, truyền âm cho hắn. Bây giờ tình thế nguy cấp, cô không có nhiều thời gian để giải thích, chỉ có thể nói mấy câu đại khái, lời ít ý nhiều: "Ta đã nghĩ ra cách để phá huỷ trận pháp này. Ở lại trên mép vực này chỉ có đường chết mà thôi. Đệ sẽ đỡ được ta, đúng không?"

Mắt trận lần này quả thực là "xa tận chân trời gần ngay trước mắt", bây giờ cô và Bùi Tịch đều đang nằm trong tay Kỳ Hàn, đừng nói phá huỷ trận pháp, đến cử động một cái còn khó. Cách duy nhất là nhân lúc hắn không đề phòng thì nhảy từ đỉnh núi xuống, sau đó...

Ninh Ninh hít sâu một hơi rồi nhìn nhau với Bùi Tịch một cái. Sau khi hắn thả người nhảy xuống không chút do dự, cô nhìn Kỳ Hàn cười cười rồi lui về phía sau một bước. Cảm giác không trọng lực lập tức bao bọc lấy toàn bộ cơ thể cô, hô hấp cực kỳ khó nhọc. Giữa cuồng phong rít gào điên cuồng và ánh nước bạc bắn tung toé, Ninh Ninh mở to mắt.

Thời khắc rơi khỏi vách đá chính là điểm mù mà Kỳ Hàn không thể can thiệp vào, đây cũng là cơ hội duy nhất của cô.

- Thành viên của tộc linh hồ đều biết dùng cung sao?

Lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Nhan cô đã tò mò hỏi một câu như vậy.

- Đúng vậy.

Khi đó Kiều Nhan nói với cô: "Nhà ta còn có rất nhiều cung tiễn, nếu cô nương không chê, ta có thể tặng cô một cái."

Sau đó Kiều Nhan thật sự tặng cho cô một cái cung dài.

Tất cả những ký ức nhỏ bé vụn vặt nối liền với nhau thành chuỗi. Rất nhiều người và việc tưởng chừng như không liên quan đến nhau lại chồng chéo lên nhau tụ thành một sợi xích đã được vận mệnh sắp đặt sẵn.

Thác nước giống như ngân hà chảy ngược bị ánh trăng chiếu ra ánh vàng rực rỡ. Làn váy trắng như tuyết và mái tóc đen bị gió đêm thổi bay, Ninh Ninh đọc chú thuật, có ánh sáng le lói hiện ra trong túi không gian. Một cây cung đẹp đẽ xuất hiện trong lòng bàn tay cô.

Đây chính là cây cung mà Kiều Nhan tặng cho cô.

Tất cả mọi hành động đều diễn ra trong giây lát. Ninh Ninh tụ toàn bộ linh lực còn sót lại vào đầu ngón tay mình, tay phải đặt kiếm Tinh Ngân lên trên dây cung.

Nếu cái bí cảnh này vốn là giả thì cho dù không có cung Chước Nhật thì đã làm sao? Cô cũng có thể lấy một cây cung giả và một mũi tên giả để phá vỡ ảo ảnh giả dối này.

Kiếm Tinh Ngân rít lên vù vù, trước thác nước tứ tán bỗng nhiên hiện lên một luồng sáng.

Kiếm khí chợt tăng cao như sóng mây bão gió làm từng làn nước tóe ra như nụ hoa bừng nở. Đồng tử màu đen của thiếu nữ bị bạch quang chiếu sáng, xuyên qua làn tóc mây đang bay phấp phới, cô nhìn thẳng vào vầng trăng cô độc trên bầu trời cao.

Trường cung vào thế, kiếm khí dâng trào.

Ánh sáng lạnh lẽo như du long xuyên qua tầng tầng lớp lớp bọt sóng và gió đêm với khí thế như chẻ tre cuốn theo gió tuyết đầy trời. Ngay cả vầng trăng trên vòm trời cũng không thể đọ lại luồng sáng chói loà này mà nhất thời trở nên ảm đạm, làm cho bầu trời càng thêm quái dị và trống vắng.

Bởi vì bầu trời trong bí cảnh là giả nên thật ra khoảng cách giữa mặt đất và bầu trời thật ra không xa lắm. Lúc Ninh Ninh rơi vào trong lòng Bùi Tịch, Tinh Ngân lao thẳng lên bầu trời nơi vầng trăng cô đơn kia đang trú ngụ với khí thế không gì cản nổi. Giống như một tấm gương vỡ, những vết nứt dần lan kín cả bầu trời, sau một tiếng nổ cực kỳ lớn, ánh sáng rực rỡ bao trùm toàn bộ bí cảnh.

Ninh Ninh đã không còn sức mà nhìn xem bên ngoài bầu trời kia là quang cảnh thế nào, cô chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình bị ai đó gắng sức đón lấy. Bao phủ cả người cô không phải là dòng nước lạnh như băng mà là độ ấm hết sức quen thuộc. Bùi Tịch ôm ngang cô vào lòng, dùng lưng của mình để chặn dòng nước đang kích động sôi cả bong bóng, để nước trong hồ không bắn tung tóe lên người cô.

Hắn đỡ lấy Ninh Ninh không chút do dự nhưng bây giờ lại có vẻ chân tay luống cuống, đến sức lực cũng nhỏ đi nhiều.

Bùi Tịch chưa từng tiếp xúc với ai trong tư thế này, bây giờ hắn chỉ cảm thấy hai người đang gần nhau quá mức. Huống chi lúc rơi xuống hai người bọn họ đều bị ướt, bàn tay của hắn đang đặt ở bờ vai và đầu gối của tiểu cô nương, những nơi hắn chạm vào vừa lạnh lẽo ẩm ướt nhưng cũng vừa ấm áp mềm mại.

Đứng trong hồ nước, theo lý nên cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, nhưng kỳ lạ hắn lại cảm thấy ngực hơi nghèn nghẹn, hai tai cũng đang lặng lẽ nóng lên.

- Ta không sao đâu.

Ninh Ninh cũng là lần đầu tiên bị người ta ôm như thế này. Lúc cô im lặng không nói còn có thể nghe tiếng tiếng trái tim Bùi Tịch đập liên hồi, thình thịch đập vào màng nghĩ của cô.

Cô tự dưng thấy hơi ngượng, bèn nhỏ giọng nói: "Đệ thả ta xuống đi."

Thế là Bùi Tịch gượng gạo cúi người, cẩn thận thả cô xuống, chờ đến khi hai chân Ninh Ninh chạm vào đáy hồ mới buông tay ra. Nhưng không ngờ hắn vừa buông tay ra thì cơ thể Ninh Ninh bỗng nhiên chao nghiêng một cái, cô nhào thẳng vào trong vòng tay của hắn.

Khuôn mặt Ninh Ninh thoát cái đỏ lựng: ...

Cứu mạng với!!! Cô thật sự muốn tự đứng mà... Tại sao người cô lại không có tí sức lực nào thế?!!

Bùi Tịch biết cô đã dùng hết linh lực trong cơ thể, thấy cô đột nhiên lao vào lòng mình thì ngừng thở theo bản năng, một hồi lâu sau mới trầm giọng hỏi cô: "... Tỷ không còn sức nữa rồi sao?"

Ninh Ninh chôn đầu trong ngực hắn, khoang mũi tràn đầy mùi hoa cỏ thơm ngát trên người thiếu niên. Cô không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể cố gắn bình tĩnh lại, đỏ mặt "ừ" một tiếng nho nhỏ.

"Có cần đệ tiếp tục..." Bùi Tịch nhìn về phía mặt nước cách đó không xa, giọng nói cứng ngắc. Có vẻ hắn xấu hổ không dám nói chữ "ôm" kia nên ngập ngừng một lúc mới nói nốt câu: "Giúp tỷ không?"

Mặt Ninh Ninh càng thêm nóng phừng phừng, cô liến thoắng: "Không cần không cần! Đợi lát nữa là ta..."

Cô còn chưa dứt lời đã thấy sau lưng nóng ran lên.

Bùi Tịch không nói lời nào lại bế cô lên một lần nữa. Hắn cố tình không nhìn Ninh Ninh, lòng bàn tay nóng bỏng khác hoàn toàn so với cơ thể lạnh như hàn băng bình thường của hắn. Khi cô mờ mịt nhìn lên thì chỉ có thể nhìn thấy cái cổ trắng nõn và đường xương hàm sắc bén của thiếu niên. Có vài giọt nước men theo cổ chậm rãi lăn xuống, không biết có phải ảo giác hay không, yết hầu của Bùi Tịch trượt lên trượt xuống, làn da ở đó hơi đỏ lên. Thứ cũng bị nhuộm thành màu đỏ ửng còn có cả vành tai của hắn nữa.

Ninh Ninh cũng không nói gì, cô mím môi nhìn lung tung, theo thứ tự là ngực của Bùi Tịch, yết hầu và cằm, cuối cùng dừng lại trên mặt nước. Xung quanh chỉ có tiếng nước róc rách, trong lúc hai người im lặng không nói gì, đột nhiên có một tiếng ào rất lớn, giống như vừa có thứ gì đó rơi xuống hồ. Hoá ra là vị ma quân nhiều lời kia thừa thắng xông lên, phát huy truyền thống tốt đẹp diệt cỏ phải diệt tận gốc, bèn từ vách núi nhảy xuống theo bọn họ. Ai dè vừa mới nhảy được một nửa thì mắt trận bị phá, nụ cười điên cuồng mị hoặc còn chưa kịp xuất hiện thì đã bị linh lực cắn ngược khiến hắn phun ngay ra một ngụm máu tươi trong không trung.

Thế là ở trong màn hoa máu bay đầy trời, ma quân Kỳ Hàn xoay tròn như hoa tựa mộng, trông như một con vịt hoang đang liều mạng giãy giụa trong lúc rơi tự do, cuối cùng khi mặt kính vỡ vụn thì rơi cái tõm vào trong nước.

____

Meo: Lâu rồi không gặp cả nhà! Tôi bắt đầu phát quà năm mới đây!!